Năm người Phù Du kia trông còn trẻ, trên người khoác bộ đồng phục ngụy trang giống nhau, nhưng khí chất mà họ tỏa ra cho thấy rằng họ chẳng phải người tốt gì —— trên tay dính mạng người, mà không chỉ một hai mạng.
Nghe được âm thanh, mấy người Phù Du quay đầu lại, ánh mắt quét qua Lăng Thần, dừng lại ở Diệp Tiêu.
Giang Mộc chú ý tới, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Tiêu, mấy người họ kín đáo thẳng lưng, lộ ra cơ bắp cánh tay có chút căng cứng.
Bọn họ rất sợ Diệp Tiêu.
Lăng Thần đương nhiên nhận ra, hắn nghiêng đầu hỏi Diệp Tiêu, “Em có quen không?”
Diệp Tiêu cẩn thận nhìn từng người một, lắc đầu, “Em không quen ai cả.”
Nghe thấy câu trả lời này, động tác của Lăng Thần cực nhanh, gần như trong nháy mắt rút khẩu súng từ trong túi súng ra, chĩa vào năm người trong Phù Du, không chút che giấu sát ý, “Đến tận nơi để cướp người trong tay ông đây sao, chán sống rồi à?”
Đám Giang Xán Xán cũng giơ súng chĩa về phía Phù Du.
Năm người Phù Du nhìn nhau, trong đó có một người lên tiếng, nhưng lời nói lại là hướng về Diệp Tiêu: “Cú Đêm, A Cửu muốn gặp cậu.”
A Cửu? Diệp Tiêu giật mình, suy nghĩ vài giây, giơ tay kéo vạt áo Lăng Thần: “Đội trưởng, em biết người này.”
Lăng Thần: “A Cửu?”
Diệp Tiêu gật đầu, “Vâng ạ, em biết anh ấy.”
Lăng Thần không thu súng lại mà hỏi, “Em muốn đi gặp anh ta?” Ý tứ rất rõ ràng —— có hắn ở đây, không ai được phép bắt ép Diệp Tiêu đi gặp người cậu không muốn gặp.
Diệp Tiêu lần nữa gật đầu, “Vâng ạ, chắc anh ta tìm em có chuyện.”
Lúc này Lăng Thần buông súng trong tay xuống, dùng tay trái ôm lấy vai Diệp Tiêu, hoàn toàn là tư thế bảo vệ, trầm giọng hỏi: “Có muốn đội trưởng đi cùng em không?”
Diệp Tiêu lắc đầu, “Không đâu ạ, em có thể đi một mình.”
Lăng Thần, “Được, nhớ chú ý an toàn nhé. Đội trưởng đi pha cho em ly sữa, em nói chuyện xong thì về uống.”
Đợi Diệp Tiêu đi theo người của Phù Du, sắc mặt Lăng Thần trầm xuồng như ai nợ hắn 1 tỷ không bằng, đôi chân đeo ủng quân đội giơ lên đá mạnh vào một chiếc xe phát ra một tiếng “Rầm” trầm vang.
Giang Xán Xán dựa vào cây k57 đưa ra ý kiến, “Thần ca, không thì bây giờ chúng ta đi cướp bạn nhỏ về nhé?”
Lăng Thần không để ý tới gã, lạnh lùng nói, “Lên xe.”
Giang Xán Xán vỗ cái đầu mình một cái, thắc mắc, “Lên xe làm gì? Chúng ta không đợi bạn nhỏ về ạ?”
Lăng Thần không thèm quay đầu lại, “Lên xe pha sữa.”
Bên kia, Diệp Tiêu cầm trường đao bước vào chiếc xe bọc thép màu xám, nhìn thấy A Cửu đang ngồi bên trong. Anh ta mặc chiếc quần ngụy trang giống như năm người trước, áo khoác rộng ở phần thân trên, để lộ bộ ngực lớn và những vết sẹo chằng chịt trên đó.
Diệp Tiêu đứng lặng, so sánh người trước mặt với A Cửu trong trí nhớ, cậu phát hiện người ba năm không gặp cao hơn rất nhiều, mái tóc vốn dài đến nửa ngón tay lại được cắt ngắn hơn, trên thái dương có thêm một vết sẹo và da sẫm màu hơn.
A Cửu ngồi khoanh chân, chậm rãi tháo khẩu súng lục trong tay ra, sau khi tháo ra xong rất nhanh ráp lại, lặp lại hành động này. Diệp Tiêu đứng ở cửa xe quan sát một hồi, sau đó yên lặng đi vào, ngồi đối diện A Cửu, tiếp tục nhìn hắn lặng lẽ lắp súng.
Sau khi nhét mảnh linh kiện cuối cùng vào, A Cửu thản nhiên đặt khẩu súng lục đã lắp ráp bên cạnh rồi đưa một viên kẹo cho Diệp Tiêu. Thấy Diệp Tiêu không cầm, hắn cũng không để ý mà cầm kẹo về: “Đã lâu không gặp, đã ba năm rồi, sao cậu vẫn không cao thêm chút nào thế?”
Diệp Tiêu trả lời, “Tôi có cao, cao hơn 3cm.”
A Cửu cười rộ lên, nụ cười làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên mặt, giọng điệu thoải mái hỏi: “Cậu không hỏi tôi vì sao lại tới tìm cậu sao?”
Diệp Tiêu nhìn anh ta, “Vậy anh tìm tôi có chuyện gì?”
A Cửu nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu và nghĩ, có lẽ sẽ không ai có thể liên tưởng người có vẻ ngoài sạch sẽ trước mặt này với “Cú đêm”, người đứng đầu Ngân Nhận hồi đó.
Hắn cười khẽ lắc đầu, “Không phải chuyện gì quan trọng.” Vứt kẹo trong tay đi, A Cửu nói tiếp: “Cách đây không lâu, tôi nhận được tin người của Thánh Tài đang truy bắt cậu khắp nơi, phần thưởng rất cao. Tôi nghe nói cậu tiến vào khu D. Tôi sợ đụng phải người của Thánh Tài thì sẽ có chuyện xảy ra nên tôi nhận một nhiệm vụ nhỏ, theo cậu đi vào xem có thể gặp được cậu hay không.”
Diệp Tiêu hiểu ý, trả lời, “Tôi gặp người của Thánh Tài rồi, nhưng không có chuyện gì cả.”
“Vậy là tốt rồi.” A Cửu im lặng một lát, mở miệng hỏi, “Cú Đêm, cậu có muốn ra ngoài cùng tôi rồi gia nhập Phù Du hay không? Rất nhiều người bước ra từ Ngân Nhận đều đang ở Phù Du.”
Diệp Tiêu lắc đầu, “Tôi không đi.” Cậu lại nhịn không được hỏi, “Tất cả đều ở Phù Du sao?”
A Cửu gật đầu, “Ừ, nhưng lúc trước cậu không thích nói chuyện, lúc trước ở Ngân Nhận cũng không quen được mấy người. Đúng rồi, mấy người ban nãy đi đón cậu cũng là người của Ngân Nhận, nhưng họ đều có cấp bậc không cao, cậu cũng không biết họ.”
Anh ta cụp mắt xuống, nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, “Cậu cũng bị đưa đến cơ sở huấn luyện của Ngân Nhận từ nhỏ nên tôi chắc cậu hiểu, chúng ta không giống những người khác, không biết phải dùng dao nĩa ăn như thế nào, từ nhỏ những gì được học chỉ là giết người như thế nào. Miễn cưỡng phải thích ứng với cuộc sống với người bình thường cũng rất khó khăn. Sau đó tôi nghĩ, hay là mọi người ở cùng nhau đi, cũng đâu cần phải kiêng kị nhiều điều, cố gắng sống vui vẻ một chút, từ đó có Phù Du.”
“Ừ, đúng là rất tốt.” Trên đôi môi mỏng của A Cửu hiện lên một nụ cười, “Vậy tôi chờ cậu, đến tìm tôi lúc nào cũng được. Nhưng đến nhanh chút nhé, biết đâu có một ngày tôi chết.”
Lúc A Cửu đưa Diệp Tiêu trở về, Lăng Thần đang chờ ở phía trước xe bọc thép. Hắn mặc một chiếc áo bó màu đen và quần rằn ri ở phần thân dưới, bàn tay thường hay cầm súng đang linh hoạt đang tỉ mỉ đan một con châu chấu bằng cỏ.
Nghe thấy tiếng động, Lăng Thần ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tiêu cầm trường đao lặng lẽ bước đi, người đàn ông cao gầy bên cạnh nói rất nhiều, không ngừng nói chuyện với Diệp Tiêu.
Trong lòng bốc lên một ngọn lửa tà ác, Lăng Thần đứng thẳng, ném con châu chấu đang đan dở đi tới, tuy nhiên, ánh mắt Diệp Tiêu đã dập tắt phần lớn ngọn lửa trong lòng hắn.
Sau khi dịu đi vẻ mặt, Lăng Thần từ trong túi móc ra một viên kẹo, khéo léo bóc lớp vỏ bọc kẹo đưa cho Diệp Tiêu, sau đó nhìn A Cửu: “Phiền anh đưa Diệp Tiêu của chúng tôi trở về.”
A Cửu nhìn Diệp Tiêu tự nhiên ăn kẹo Lăng Thần đút, vẻ mặt không có chút thay đổi nào, chỉ hỏi lại câu hỏi đó: “Diệp Tiêu, cậu thật sự không đi cùng tôi sao?”
Mẹ kiếp, dám cướp người trước mặt ông à? Lăng Thần nhịn không được, đang muốn rút súng, liền nhìn thấy Diệp Tiêu ngậm kẹo trong miệng lắc đầu: “Không.”
Cơn giận dâng trào trong lòng Lăng Thần lần nữa tiêu tán, chỉ còn lại hoa nở trong lòng.
“Cậu vẫn cố chấp như vậy.” A Cửu đưa viên kẹo đang cầm trong tay cho Diệp Tiêu, “Đây, không phải cậu rất thích kẹo sao?” Sau khi Diệp Tiêu đưa tay nhận lấy, hắn nói: “Vậy thì tôi đi trước đây. Cậu đi đi, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu cậu muốn đến, hoặc có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.”
Diệp Tiêu gật đầu, nói câu “Hẹn gặp lại.”
A Cửu nhìn cậu một cái thật sâu, “Ừ, hẹn gặp lại.”
Chiếc xe bọc thép màu xám rất nhanh mang theo người của Phù Du rời đi, Lăng Thần vươn tay lấy đi viên kẹo mà A Cửu đưa cho Diệp Tiêu trước khi rời đi: “Đội trưởng tịch thu, còn nữa không?”
Diệp Tiêu lắc đầu, thành thật trả lời, “Không còn, chỉ có một viên này thôi.”
“Ngoan.” Lăng Thần lại nghiêng người, tựa đầu vào cổ Diệp Tiêu hít hít: “Chậc, bé con của chúng ta có mùi hôi quá, đi tắm nhanh đi, nhớ tắm hai lần đấy.”
Sau đó quay đầu ra lệnh, “Tiểu Mộc, lái xe nhanh lên, tìm chỗ có nước dừng lại để bé con đi tắm. Quên đi, để anh lái xe!”
Sau khi Lăng Thần ngồi vào ghế lái, Diệp Tiêu quay lại thùng xe ngồi xuống, giơ tay lên ngửi cơ thể mình, cảm thấy có chút mơ hồ: “Em thật sự không có thúi.”
Giang Xán Xán ở bên cạnh khó khăn nhịn cười, nhỏ giọng nói, “Dấm đó dấm đó, đó là do Thần ca ngửi thấy mùi của đàn ông khác, tức điên lên được.”
Giảm Lan ở bên cạnh làm mặt quỷ hùa theo, “Thần ca, dấm vương khu D, có hiểu hong?”
Khi bọn họ đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh hơn, sau khi trời tối, Giang Mộc đỗ xe sau sườn đồi khuất gió, đóng chặt tất cả các cửa sổ, mới miễn cưỡng để trong xe ấm lên một chút.
Diệp Tiêu bọc trong chiếc áo khoác chiến đấu của Lăng Thần, có hơi ngủ không được. Cậu đã lâu rồi không nhớ tới những chuyện ở Ngân Nhận. Cậu bị mang đến Ngân Nhận khi còn rất nhỏ, lúc đó mới vừa tròn 6 tuổi nên ký ức duy nhất cậu có về thế giới bên ngoài là người dì ở trại trẻ mồ côi đã nói rằng nếu cậu cư xử ngoan ngoãn trong một tuần mà không khóc lóc hay gây rắc rối, cậu sẽ được thưởng một viên kẹo.
Sau đó, cậu bị nhốt cùng với nhiều đứa trẻ trạc tuổi mình để huấn luyện, cứ mười ngày chúng lại phải cạnh tranh và loại bỏ nhau, chỉ có người chiến thắng mới có thể sống sót.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đã cố gắng hết sức để sống và không muốn chết ở một nơi mà ngay cả mặt trời cũng không thể nhìn thấy. Mỗi lần không thể nhịn được nữa, cậu lại nghĩ đi nghĩ lại về vị ngọt của kẹo rồi tự nhủ rằng mình luôn có thể nhịn cho đến ngày được ra ngoài.
Lúc này, một cánh tay ấm áp từ bên cạnh vươn ra, trực tiếp ôm lấy cậu. Lăng Thần ghé vào tai Diệp Tiêu nhẹ giọng nói: “Lạnh à? Lạnh đến run luôn rồi, thật đáng thương.”
Diệp Tiêu ngẩn ra hai giây mới lắc đầu, trả lời, “Em không lạnh.”
“Bé lừa đảo.” Lăng Thần trong giọng nói mang theo ý cười nói: “Tay của em lạnh như vừa mới được lấy ra khỏi hồ băng, còn nói rằng mình không lạnh.” Nói xong, Lăng Thần Trực tiếp cầm lấy hai tay Diệp Tiêu nhét vào trong quần áo mình, “Đội trưởng hy sinh bản thân vì người khác, giúp em sưởi ấm đôi tay, em thấy thoải mái không?”
Diệp Tiêu “Dạ” một tiếng, “Thoải mái lắm ạ.”
Lăng Thần: “Thoải mái là tốt, nếu cứ để như vậy ngủ, một mình em ngủ nói không chừng đến ai sẽ bị cảm, hắt xì rồi sổ mũi, còn phải uống thuốc lại càng đáng thương hơn.” Nói xong, hắn nói thêm, không biết là nói cho Diệp Tiêu hay là nói cho mình nghe, “Lúc trước em hôn mê, tôi ôm em một ngày một đêm, không thiếu gì một đêm nay.”
Diệp Tiêu không nói, ngoan ngoãn vùi trong lòng Lăng Thần không nhúc nhích, chỉ trong chốc lát, toàn thân đều ấm áp.
Không biết qua bao lâu, Diệp Tiêu khẽ động đậy, Lăng Thần mở mắt, nhỏ giọng nói vào tai cậu: “Không ngủ được?”
“Vâng.”
Bản thân Lăng Thần cũng không ngủ được: “Vậy em ngoan ngoãn đừng ồn ào nhé, đội trưởng đưa em ra ngoài.”
Tầm nhìn ban đêm của Lăng Thần rất tốt, anh ôm lấy Diệp Tiêu, bước qua đám người Giang Xán Xán đang ngủ say, mở cửa thùng xe rồi nhảy thẳng xuống đất.
Cánh đồng bát ngát yên tĩnh, Lăng Thần tìm một tảng đá ngồi xuống, sau đó vỗ đùi nói: “Nào, ngồi xuống.”
Diệp Tiêu mặc áo khoác chiến đấu, tai đỏ bừng, không dám ngồi lên đùi hắn. Lăng Thần nhướng mày: “Đội trưởng lạnh lắm, muốn ôm em cho ấm.”
Lý do vô cùng vụng về, nhưng lại dùng rất được.
Hài lòng ôm Diệp Tiêu vào lòng, Lăng Thần hỏi cậu: “Không có sao trăng để ngắm, chúng ta trò chuyện nhé?”
Diệp Tiêu nói “Dạ”, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lăng Thần dùng cằm cọ đỉnh đầu của Diệp Tiêu, “Hôm nay tôi đi tắm, em không hỏi tôi tại sao trên vai tôi lại có hình xăm sao?”
Diệp Tiêu gật đầu, hình xăm đó cậu đã từng nhìn thấy, rất tò mò nhưng cũng chưa bao giờ hỏi. Nghe Lăng Thần nói đến, cậu ngẩng đầu hỏi: “Có thể nói cho em biết được sao?”
“Không có gì là không thể kể cho em nghe, cứ coi như câu chuyện trước giờ đi ngủ của em đi.” Gió thổi qua, Lăng Thần giúp Diệp Tiêu quấn thật chặt áo khoác, nhớ lại: “Tôi xăm hình năm mười chín tuổi vì vi phạm luật, đó là một bài kiểm điểm dài 30.000 từ.”
Vừa bắt đầu nói, anh liền tự cười lớn: “Em có biết hinh đó là hình gì không?”
Diệp Tiêu lắc đầu, “Không biết, em chưa từng thấy.”
“Là huy hiệu của Cục Hai, con Điểu sư [1]. Thân sư tử đầu đại bàng, nó có một thân hình khỏe mạnh và móng vuốt sắc nhọn của sư tử, cùng với hai cánh của đại bàng, có phải nghe ngầu lắm không?” Lăng Thần nói như đang kể chuyện trước giờ đi ngủ, nói từng câu một.
“Năm tôi mười chín tuổi, tổng chỉ huy của Cục Hai Lương Lệnh luôn dẫn dắt tôi hy sinh trên đường làm nhiệm vụ, không phải do chúng tôi yếu kém, là do bên trong có gián điệp, chúng tôi bị bán, chết một nửa người. Không khác lần của Phương Văn Triết lắm, đều là phương thức kết hợp trong ngoài.
Lúc ấy Chỉ Huy Lương bị trúng đạn, bị quân địch lợi dụng, em biết đánh viện binh chứ? Chúng dùng chỉ huy Lương bị trọng thương làm mồi nhử để tụi tôi tới cứu, một khi lọt vào vòng lửa của chúng, chúng tôi chỉ có con đường chết. Vì điều này, một người khác đã thiệt mạng vào thời điểm đó. “
Diệp Tiêu gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bi thảm lúc đó, cậu lùi lại một chút, áp lưng vào ngực và bụng Lăng Thần, nhẹ giọng hỏi: “Tiếp theo thì thế nào ạ?”
“Sau đó tôi phối hợp với một đồng đội, anh ta đi ra ngoài để thu hút lửa. Tôi đã tìm ra nguồn gốc của ngọn lửa và giết chết tất cả những kẻ xả súng. Sau đó tôi mới tạo cơ hội và kéo chỉ huy Lương ra sau vòng che chắn. “
“Nhưng lúc đó anh ấy không thể cầm cự được nữa, hai viên đạn găm vào bụng, vết thương to như nắm tay, máu chảy không cầm được.” Lăng Thần rất bình tĩnh nói: “Sau này, trước khi chết, anh ấy đã chuyển giao chức vụ tổng chỉ huy cho tôi. Tôi đột phá thành công cùng những người còn lại, mang theo rất nhiều bảng tên của những người đồng đội đã hy sinh trong túi. Cảm giác lúc đó thật khốn nạn.
Tôi mới nhận chức, cái gì cũng không biết, cái gì cũng phải học, vì nhiệm vụ chưa hoàn thành, quan chức cấp cao trong quân khu bắt tôi phải chịu trách nhiệm, ngày nào tôi cũng họp đến phát nôn. Là một người anh em cùng chung hoạn noạn, tâm trạng mọi người trong Cục Hai đều không tốt, giống như một vũng nước đọng, lúc đó tôi không biết mình có thể cầm cự được hay không.
Nhưng việc gì cũng do con người làm, tôi nhịn mấy ngày, chạy ra xăm hình huy hiệu của Cục Hai lên bả vai, rồi dành hai ngày để đánh tất cả những người dưới quyền, hết người này đến người khác nằm trong phòng y tế mấy ngày. Vì điều này, tôi đã viết thêm một bản kiểm điểm 30.000 chữ tự phê bình. Nhưng ít nhất tôi đã cứu được chính mình và Cục Hai. “
Lời còn chưa dứt, hắn đã chú ý tới đôi mắt Diệp Tiêu có chút đỏ, Lăng Thần cười nói: “Ồ, sao vậy? Sao mắt em đỏ thế, thương đội trưởng sao?”
Diệp Tiêu gật đầu, “Thương.”
“Chậc, nếu biết sẽ khiến em khóc thì tôi đã không nói rồi.” Lăng Thần trực tiếp bế cậu lên như một đứa trẻ, tay phải giữ chặt mông cậu, “Đây đã là cậu chuyện xưa từ tám chín năm trước rồi, cũng có thể coi là chuyện kể trước khi ngủ. Nhưng mà, để tránh mắt em sưng lên vì khóc, đám Xán Xán bọn họ tám phần sẽ cho rằng tôi lại bắt nạt em nên tôi sẽ không kể em nghe phần còn lại đâu.”
“Đi thôi, đi ngủ nào, Tiểu Mao Mao ngủ nhiều mới có thể cao được.”
Diệp Tiêu để kệ hắn ôm, không giãy giụa, đầu dựa vào vai Lăng Thần, lòng bàn tay đặt lên hình xăm trên bả vai anh, không muốn rời đi.
Chú thích:
[1]: Điểu sư là một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử; đầu và cánh của đại bàng và móng vuốt đại bàng ở chân trước. Vì theo truyền thống sư tử được coi là vua của các loài thú và đại bàng là vua của các loài chim, điểu sư được xem là một sinh vật đặc biệt quyền lực và cao quý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]