“Em hiểu, chỉ là em muốn đi theo anh.” Diệp Tiêu đặt ly sữa xuống, hai mắt trong veo không hề né tránh mà nhìn thẳng Lăng Thần, đưa tay ra đếm, “Em đánh nhau rất đỉnh, ăn rất ít, ngủ cũng không chiếm nhiều chỗ, cũng rất nghe lời anh.”
Cậu vừa nói vừa lấy tay đếm, Diệp Tiêu vô cùng đáng thương nói: “Em rất hữu dụng, anh có thể đừng đuổi em đi được không?”
Lăng Thần: Chết tiệt, như này thì còn nói được gì nữa?
Lăng Thần tránh ánh mắt của Diệp Tiêu, hắn đứng dậy, bỏ lại một câu “Em cứ nghĩ kĩ lại đi.” rồi đi xuống xe.
Diệp Tiêu nhìn Lăng Thần nhảy xuống khỏi xe, chắc là đi tìm Giang Xán Xán và Giang Mộc để bàn việc, cậu không có đi theo, ôm thanh đao ngồi trên ghế, tựa đầu vào thùng xe làm bằng tấm thép, suy nghĩ vu vơ.
Lăng Thần nói nhiệm vụ của bọn họ khi vào khu D là gắn máy đo số liệu vào chín vị trí toạ độ đã được chỉ thị từ trước, cậu biết đây chỉ là một phần của nhiệm vụ thôi, phần còn lại Lăng Thần không nói cho cậu biết.
Nhưng mà Diệp Tiêu cũng không cảm thấy thất vọng, việc Lăng Thần nói cho cậu biết thân phận thật sự của hắn đã đủ làm cậu vui vẻ rồi — Có lẽ Lăng Thần cũng đã tin tưởng cậu một chút.
Buổi trưa, bốn người mỗi người cần một hộp thức ăn quân đội ăn cơm trưa. Lăng Thần gắp một miếng thịt bò bỏ vào hộp của Diệp Tiêu, “Nghĩ kỹ rồi? Khi nào đi?”
Diệp Tiêu lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-trong-sinh-thu-ba/3544136/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.