Tuy rằng ông anh không phải hạng tốt lành gì, nhưng hai đứa cháu gái đều là cháu gái ruột, đứa nào cũng là viên ngọc quý trên tay Lưu Ngạn. Vì vậy để mấy cô nhóc cảm nhận được tình yêu của chú, hắn đã quyết định đưa hai cô bé tới công viên giải trí chơi, tiện thể chuẩn bị cho Từ Văn một bất ngờ nho nhỏ.
Sau đó hắn mới ngộ ra hướng đi của mình đã trật từ đầu rồi, đứa trẻ nào vào công viên xong cứ như lên đồng, cho dù là ngoan ngoãn như Phương Phương và Viên Viên cũng không ngoại lệ, Lưu Ngạn phải dùng hết công suất căng mắt ra nhìn, chỉ sợ đứa nào chạy vụt đi mất.
Vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, hắn đã chơi xong tất cả trò chơi trong công viên giải trí, lại còn phải xách cặp hộ hai đứa rồi cuống kê đi tìm ly đựng sữa nữa chứ, phải gọi là vắt chân lên cổ. Tuy rằng nghe tiếng cười như chuông đồng của hai cô nhóc thích thật đấy, nhưng hắn hy vọng cả đời này không phải trải qua sự sung sướng trong thống khổ này nữa.
“Xin lỗi cậu, vốn định kéo cậu tới đây để giải trí, không ngờ đám nhỏ lại khó trông như vậy. Lỗi của tôi.” Lưu Ngạn sức cùng lực kiệt dựa vào lan can quây xung quanh trò chơi, vừa miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi nhóc Phương Phương, vừa đau đớn xin lỗi Từ Văn.
“Cậu lại nói xin lỗi rồi, uống nước đi.” Từ Văn vặn nắp chai nước đưa cho hắn, hắn cũng không khách sáo, một hơi tu hết nửa chai.
Từ Văn lại đưa khăn giấy qua:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-to-tinh-thu-muoi-mot/1171554/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.