“Alo, Lưu Ngạn à, bên chị dâu cậu có chút chuyện, bọn anh phải qua Tân Cương một chuyến, ba mẹ hai hôm nay ở Tam Á, ông bà nhà mình lại lớn tuổi, cậu giúp anh hai ngày nay nhé, bao giờ về anh tặng quà cho cậu, cảm ơn nha.”
Một giọng nói vội vàng bắn liên thanh qua điện thoại rồi im bặt, Lưu Ngạn và Từ Văn giữ hai cô bé, hai mặt nhìn nhau không biết làm gì.
“Chết tiệt.” Lưu Ngạn ném điện thoại lên sô pha, nhìn cô bé con mình đang nắm tay chỉ cao được tới đầu gối của mình, lại nhìn cô bé Từ Văn đang ôm, một luồng tức giận tích tụ trong lòng, nửa ngày trời mới phun ra được một chữ. Từ Văn nhìn hắn mặt ủ mày ê mà phì cười.
“Thôi được rồi, nếu có thể làm cậu vui thì tôi nguyện trả giá.” Lưu Ngạn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Từ Văn, bế cô bé con vào phòng bếp, dùng giọng điệu vô cùng đau thương thao thao bất tuyệt với bé: “Ba và mẹ con bận rồi, hai ngày nay con với em gái ở nhà chú được không? Ở nhà chú có Little Pony, có những chú gấu Boonie, muốn cái gì thì phải bảo với chú hoặc anh… lấy bánh quy cho con nhé.”
“Chú ơi, con muốn xem Ultraman đánh quái vật nhỏ!”
Lưu Ngạn nhìn cô bé chỉ bé bằng cục bột nếp trong vòng tay mình ồn ào muốn coi Ultraman, chỉ hận không thể lao vào lồng ngực Từ Văn gào khóc một hồi.
Đây là đợt nghỉ lễ Mùng một tháng năm dài ngày đầu tiên kể từ khi Từ Văn và Lưu Ngạn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-to-tinh-thu-muoi-mot/1171550/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.