Lưu Ngạn lái con Tesla của Trần Quân Hiền đi đón Từ Văn. Hắn sợ bản thân mệt mỏi quá sẽ làm lỡ mất lịch hẹn nên đã sửa soạn bản thân cẩn thận trước một giờ rồi lái xe tới dưới căn hộ đang thuê của anh. Ngồi trong xe châm điếu thuốc, tàn thuốc đọng lại ngày một nhiều rơi xuống mu bàn tay hắn, tới lúc đó hắn mới được dựng dậy từ trong vũng lầy quá khứ, giãy giụa tỉnh lại.
Vừa quay sang đã thấy Từ Văn vào xe từ bao giờ đang nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn giờ mới hồi hồn mới mỉm cười xấu xa.
Lưu Ngạn đầy vai anh một cái, tru lên: “Cậu tới rồi cũng không kêu tôi một tiếng, sợ chết tôi rồi.”
“Cậu không khóa cửa mà. Tôi thấy là xe của Quân Hiền nên mò tới, ai mà biết tôi ngồi cạnh cậu một lúc rồi mà cậu vẫn chẳng phát hiện ra. Chẳng biết nghĩ gì mà đăm chiêu thế…”
“Nghĩ tới cậu chứ còn nghĩ ai.” Lưu Ngạn nghĩ thầm trong lòng, lời tới miệng lại thành: “Trong xe của Hiền ấm áp quá, ngồi một hồi mà muốn ngủ gật, cậu cũng không chịu gọi tôi.”
“Lưu Ngạn.”
Lưu Ngạn quay sang nhìn anh, lại chỉ thấy cái gáy của anh, thầm nghĩ đây là kiểu gặp gỡ gì thế này, ngay cả mặt cũng không được xem, chỉ lộ mỗi phần gáy.
“Ta sắp đính hôn, người nhà giới thiệu, nhỏ hơn tôi hai, ba tuổi, là một nhân viên công chức.”
Trước mặt Lưu Ngạn là đèn đỏ, nghe vậy hắn phanh gấp một cái, phía sau xe còn ré lên một âm thanh chói tai, hắn chẳng quan tâm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-to-tinh-thu-muoi-mot/1171539/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.