Nửa chặng đường năm cấp ba, Từ Văn vào lớp Lý, Lưu Ngạn cũng vào lớp Lý, không biết sao lại tới tai ba hắn, ông vội vàng từ nơi công tác xa xôi nghìn dặm về nhà, vác cái chổi ra đánh hắn một trận tơi bời, rồi đặt tờ giấy điền nguyện vọng trước mặt hắn, bắt hắn chọn lớp Văn. Lưu Ngạn bướng bỉnh không đồng ý, trực tiếp đá cửa ra khỏi nhà.
Bắt hắn chọn lớp Văn cũng chỉ có một lý do, đây là sợ hắn lấc cấc không học hành được gì, nhưng hắn cũng không muốn bị đặt đâu ngồi đó trong công việc tương lai. Ngặt nỗi điểm khoa học tự nhiên của hắn còn chẳng được một nửa môn Văn, hắn cũng không hợp với môn Lý thật.
Trong trí nhớ của hắn, hắn nhớ mình đã đạp xe như bay tới trước cửa nhà Từ Văn trong vô thức, lúc ấy não hắn như tờ giấy trắng, hắn biết hiện giờ Từ Văn không rảnh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào vẫn gõ cửa nhà cậu.
Hắn chưa kịp gõ lần hai thì cửa được mở ra từ bên trong, một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi bước ra, ông nhìn rất giống cha của Từ Văn, hắn cứ thế ngơ ngác gật đầu chào hỏi.
Hắn nhìn thấy mẹ của Từ Văn quay lưng đi lau vội nước mắt, Từ Văn chạy thẳng vào nhà vệ sinh, chỉ còn em gái Từ Văn miễn cưỡng mỉm cười ra đón khách, nói trong nhà có việc, anh trai không thể ra ngoài được.
Khoảnh khắc cô em gái đóng cửa, hắn thoáng nhìn thấy trên bàn ăn tung tóe đầy mảnh sứ vỡ.
Phòng ngủ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-to-tinh-thu-muoi-mot/1171534/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.