Mộ Tẫn Ngôn nhìn vào tấm ảnh trên bàn làm việc của mình, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng và ấm áp. Có lẽ, Diệp Tịch Y là người duy nhất đánh thức sự dịu dàng trong anh, là người duy nhất cho anh biết yêu một người là như thế nào, cũng là người duy nhất mà anh yêu.
Nếu như xung quanh anh không đầy rẫy nguy hiểm như thế, thì có lẽ mối tình của họ đã bắt đầu từ 4 năm trước rồi.
Nhưng anh không thể để người con gái mình yêu gặp nguy hiểm, chấp nhận để Diệp Tịch Y rời bỏ mình nhưng cuối cùng lại không thể rời xa người con gái ấy.
"Y Y, đến lúc em nên quay về rồi!"
...
_Bệnh viện_
Cả ngày hôm nay Mộ Tẫn Ngôn cố gắng làm hết tất cả công việc trong tuần để có thời gian ở bên cạnh Diệp Tịch Y nhiều hơn nên 8h tối anh mới đến bệnh viện với Tịch Y.
*Cạch*
Anh mở cửa bước vào thì đập ngay vào mắt anh là hình ảnh một cô gái nhỏ đang đắp chăn, mắt nhắm nghiền lại đang ngủ rất ngon.
Mộ Tẫn Ngôn trên môi nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng bước đến giường bệnh rồi ngồi xuống chiếc ghế bênh cạnh giường. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của Tịch Y mà vuốt ve.
Diệp Tịch Y cảm nhận được có người đang nắm tay mình thì mơ màng tỉnh dậy, cố gắng mở đôi mắt đang nhắm nghiền của mình ra.
"Tôi làm em thức giấc sao?" Anh thấy cô tỉnh lại thì ân cần hỏi, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-to-tinh-thu-99/2750082/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.