Mộ Tẫn Ngôn cảm nhận được cô gái trong lòng mình đang run rẩy, anh liền biết được cô đang khóc.
Anh nhẹ nhàng cầm hai bả vai cô, tách cô ra khỏi ngực mình. Hai tay áp vào má, giúp cô lau nước mắt, giọng nói ôn nhu vỗ về: "Tiểu Diệp ngoan, sao lại khóc?"
Diệp Tịch Y ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn chàng trai trước mặt, không nhịn được mà nước mắt chảy nhiều hơn.
"Tẫn Ngôn, em xin lỗi!"
Mộ Tẫn Ngôn nghe cô nói lời xin lỗi mà ánh mắt hiện rõ sự xót xa, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, rồi ôm cô vào lòng.
"Tiểu Diệp ngoan, không khóc nữa nhé!"
"Là anh sai, anh sai khi đã làm Y Y rơi nước mắt, là anh sai khi đã lạnh nhạt với Y Y, là anh sai khi đã làm Y Y chịu tổn thương, tất cả là tại anh."
"Tiểu Diệp đáng yêu, Tiểu Diệp dễ thương, Tiểu Diệp xinh đẹp, Tiểu Diệp ngoan, không khóc nữa nhé!"
Mộ Tẫn Ngôn vừa nói vừa ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, bàn tay vỗ về tấm lưng gầy yếu của Tịch Y, mang lại cho cô cảm giác an toàn và ấm áp vô cùng.
Diệp Tịch Y nghe những lời nói của anh mà trên môi không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, đối với cô bây giờ mà nói, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cùng nhau trải qua những tháng ngày hạnh phúc, như thế đã rất mãn nguyện rồi.
Tình yêu của cô cuối cùng cũng được đền đáp một cách xứng đáng, không những đó là người cô yêu mà người đó còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-to-tinh-thu-99/2750071/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.