Chương trước
Chương sau
Diệp Tịch Y nãy giờ vẫn chưa ngủ, cô nằm trong lòng anh nghe hết tất cả những gì mà anh nói từ nãy đến giờ nước mắt cũng từ đó mà chảy xuống.

Cô bây giờ mới hiểu rõ lí do vì sao anh lại làm như thế, nhưng có một điều cô cũng không khỏi thắc mắc, 'sự thật' đó là gì mà anh lại luôn không muốn cô biết đến như thế.

Nó đáng sợ đến mức khiến cô lâm vào nguy hiểm như vậy sao?

Nhưng bây giờ nghe được những lời này thì lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cuối cùng thì chàng trai này cũng học được cách bày tỏ.

Tịch Y bất ngờ rời vòm ngực anh, đưa tay áp lên hai bên má của Tẫn Ngôn, dịu dàng cất giọng: "Em tin anh!"

Mộ Tẫn Ngôn hơi ngạc nhiên khi cô bật dậy như thế, nhưng sau đó lại rất nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Khuôn mặt anh hiện lên vẻ hạnh phúc rõ ràng, ánh mắt ngập tràn sự ấm áp dành riêng cho cô gái nhỏ.

"Em đã đọc được dòng chữ ở dưới tấm ảnh đó rồi!"

Anh đang xoa đầu cô, động tác cũng theo lời nói của Tịch Y mà chậm lại. Mộ Tẫn Ngôn không nói gì, chỉ khẽ bật cười.

Cô nhìn anh, nói: "Anh đừng nghĩ em không biết tiếng Nga mà anh dùng nó để đánh lừa em, dù anh có dùng tiếng gì đi nữa thì em cũng sẽ biết được thôi!"

Tẫn Ngôn khẽ cười, ánh mắt hiện rõ sự cưng chiều: "Chẳng phải trước đây em rất không thích học tiếng nước ngoài sao?"

"Đúng là em rất không thích, nhưng vì tập đoàn của anh là tập đoàn đa quốc gia, nên em phải học để sau này còn có thể giúp anh một phần nào đó.

Nhưng em cũng không ngờ rằng sẽ có lúc nó lại có lợi như vậy, đã thế còn là lúc em muốn từ bỏ anh.

Từ khi đọc được dòng chữ đó, em đã hiểu được tình cảm của anh đối với em là như thế nào! Nhưng em vẫn một mực muốn anh tự mình nói ra mặc dù nó không dễ gì!"

Mộ Tẫn Ngôn: "..."

"Trên đó viết: 'Cảm ơn em vì đã cho anh biết cảm giác yêu một người là như thế nào! Thiên thần nhỏ, anh yêu em!', đúng chứ?"

Mộ Tẫn Ngôn khẽ gật đầu, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Anh không ngờ cô gái nhỏ này thế mà lại biết tiếng Nga, lúc trước anh nghĩ rằng cô sẽ không biết nên mới âm thầm bày tỏ như vậy. Nhưng không ngờ, cô gái nhỏ lại vì anh mà học tiếng Nga.

Mộ Tẫn Ngôn không những viết bằng tiếng Nga, mà còn viết xấu nhất có thể để cô khó có thể nhận ra nhưng không ngờ nó hoàn toàn vô tác dụng.

Nhưng dù sao thì bây giờ anh và cô cũng đã ở bên nhau rồi. Chỉ mong sao quãng đời còn lại, họ vẫn có nhau!

Tịch Y ngẩng đầu lên, hôn vào cằm anh, không nhịn được mà ôm cổ Tẫn Ngôn, vùi mặt vào hõm cổ anh, dịu dàng cất giọng: "Ông xã, em yêu anh!"

Anh không nói gì mà chỉ ôm cô thật chặt để thay cho lời nói.

Diệp Tịch Y không ngốc mà không nhận ra anh đang hành động thay lời nói, vừa rồi anh đã nói yêu cô, bây giờ ôm thôi cũng đủ để cô cảm nhận rồi.



Mộ Tẫn Ngôn cứ thế ôm cô chìm vào giấc ngủ, anh ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn của Tịch Y, trước khi ngủ còn không quên chúc cô ngủ ngon bằng một nụ hôn nhẹ lên trán.

...

Sáng hôm sau, Diệp Tịch Y tỉnh dậy thì thấy anh đang một tay ôm mình, một tay đỡ đầu. Mộ Tẫn Ngôn nhìn cô gái nhỏ vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

"Dậy rồi?" Mộ Tẫn Ngôn.

"Ừm, sao anh dậy sớm thế?" Diệp Tịch Y.

"Dậy sớm để ngắm em!" Mộ Tẫn Ngôn.

Anh nói rồi cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào mềm mại, tay xoa xoa vòng eo nhỏ nhắn của cô. Cách một lớp áo ngủ vẫn có thể cảm nhận được da của cô gái này rất mềm mịn. Tịch Y đưa tay ôm cổ anh, phối hợp đáp lại nụ hôn vào buổi sớm mai.

Đây là nụ hôn chào buổi sáng của cặp đôi mới yêu!

Họ quấn quýt môi lưỡi với nhau một hồi thì anh mới luyến tiếc mà rời môi cô, khác với mọi lần thì lần này Mộ Tẫn Ngôn không miết môi cô nữa mà chuyển sang cắn nhẹ vào khoé môi Tịch Y.

Hình như người đàn ông này rất thích hôn cô thì phải nhỉ?

Từ lúc yêu nhau, Mộ Tẫn Ngôn rất hay hôn cô.

Diệp Tịch Y cong môi cười híp mắt, rướn người hôn lên môi anh mấy cái: "Được rồi, em còn phải đi học nữa! Trưa nay em đến tập đoàn sẽ bù cho anh, hửm?"

Ánh mắt anh tràn đầy ý cười, trầm khàn dụ dỗ: "Được, là em nói đấy!"

Anh bế cô vào phòng tắm vscn rồi đưa cô đi ăn sáng, sau đó chở cô đến trường học rồi về tập đoàn.

...

_Tập đoàn Mộ Thị_

Sau khi học xong Diệp Tịch Y bắt taxi đến tập đoàn để cùng anh đi ăn.

Vừa bước vào cửa, cô định đi đến thang máy dành cho Tổng giám đốc để đi đến phòng làm việc của Mộ Tẫn Ngôn thì bị một cô nhân viên cản lại.

Cô ta lớn tiếng lên giọng: "Này cô kia, cô là ai mà lại có tư cách đi thang máy này thế hả? Cô có biết thang máy này là dành riêng cho Tổng giám đốc không hả?"

Tịch Y nhíu mày, khó hiểu nhìn cô ả.

Cô ta nhìn biểu cảm của Tịch Y thì nhếch môi cười khinh, tiếp tục lên tiếng: "À mà quên mất, loại nhà nghèo như cô thì làm sao mà hiểu được quy tắc này, cô đúng là xinh đẹp thật đó nhưng cô không đủ khả năng để quyến rũ sếp của chúng tôi đâu."

Diệp Tịch Y bây giờ mới lên tiếng hỏi: "Nhân viên mới?"

"Đúng!"



Cô nhếch môi cười nhẹ: "Bảo sao, cách cư xử không bằng một đứa con nít."

"Cô..." Cô ả đang định vung tay tát cho Diệp Tịch Y một cái thì bị một bàn tay ngăn lại.

Đó là trợ lý Vương, anh liếc cô ả một cái rồi quay sang cúi đầu nói với Tịch Y: "Thật xin lỗi thiếu phu nhân, để cô chê cười rồi."

"Không sao." Diệp Tịch Y lắc đầu nói.

Cô ả kia trố mắt ngạc nhiên khi nghe anh trợ lý Vương gọi cô là 'thiếu phu nhân', cô ta bây giờ mới nhận ra rằng mình đã đụng sai người rồi. Cô ta chết chắc rồi.

Trợ lý Vương đứng sang một bên, cung kính mời cô bước vào thang máy: "Thiếu phu nhân, mời!"

Cô bước vào thang máy, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh."

Sau khi cửa thang máy đóng lại, trợ lý Vương kéo cô ả kia vào một góc để giáo huấn lại cô ta. Cô ả bị trợ lý Vương mắng cho không dám ngẩng đầu lên, chỉ toàn sự nhục nhã.

...

Cô bước đến trước phòng làm việc, đưa tay lên gõ cửa.

*Cốc cốc cốc*

"Vào đi."

Giọng nói lạnh lùng hờ hững của anh vang lên từ bên trong văn phòng, khí thế này bất giác khiến cô rùng mình.

Đúng là Đại Boss mặt lạnh!

Diệp Tịch Y mở cửa ra, không nhanh không chậm đi đến ôm lấy anh từ phía sau. Mộ Tẫn Ngôn từ lúc nghe tiếng gõ cửa thì đã biết ngay người đến là bảo bối nhỏ của mình.

Anh bỏ văn kiện xuống, kéo cô ngồi vào lòng mình, một tay vuốt ve tóc cô, tay còn lại xoa xoa eo cô.

"Nhớ em không?" Cô ôm cổ anh, nũng nịu hỏi.

"Nhớ! Nhớ đến sắp phát điên lên rồi!"

Cô mỉm cười, rướn người hôn lên cằm anh hai cái, tay không nhịn được mà chọc chọc vào má anh.

"Em là đang câu dẫn anh?" Mộ Tẫn Ngôn cười như không cười, ánh mắt tà mị hỏi.

"Anh nghĩ sao?" Cô dùng ngón trỏ nâng cằm anh lên, nhướn nhướn đôi lông mày được trau chuốt kĩ càng.

Mộ Tẫn Ngôn bật cười, nâng cằm cô lên mà hôn xuống đôi môi hồng hào ấy, anh di chuyển đến vành tai cô, cắn khẽ lên đó rồi thì thầm: "Em giỏi lắm!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.