Lúc bôi thuốc, Chúc Hợp đã đau đến chết lặng cũng phải hít một ngụm khí lạnh. Thật là đau quá, làm anh hùng đúng là không thể nói suông, lúc đầu thì sảng khoái lắm nhưng lúc sau thì mới biết khổ.
Chúc Hợp đau đến mức đầu đầy mồ hôi, hắn hận thời này tại sao còn chưa có thuốc tê, chỉ cần một liều thuốc tê nhỏ thôi thì hắn đã không phải chịu đau đến mức này.
Nhưng so với việc để Tạ Phác bị thương, chút đau đớn này để hắn chịu đựng là được rồi, nghĩ đến Tạ Phác, Chúc Hợp lại cố nén cơn đau.
Tạ Phác cũng không thoải mái. Mộ Dung Ngữ Yên vung roi khiến nàng chịu kinh hách không nhẹ, thêm cả việc Chúc Hợp bổ nhào vào người nàng, Tạ Phác bị vết thương trên lưng hắn dọa cho hồn phi phách tán, lúc nãy thì không sao nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy không tốt.
Tạ Phác nằm trên giường, mệt đến mức không dậy nổi, nàng muốn đi xem Chúc Hợp nhưng đành hữu tâm vô lực.
Yến Thu chiếu cố Tạ Phác, Yến Hà chạy trước chạy sau mời đại phu cho Tạ Phác và Chúc Hợp, sau đó cũng kiêm luôn việc tiễn đại phu ra cửa.
Sau khi mọi việc ổn định, Yến Thu đã mệt bở hơi tai. Trong nhà có hai chủ nhân mà hiện tại một người thì bị thương một người thì động thai khí, cho nên việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do các nàng phụ trách.
Về phần Tạ Kì, thôi bỏ đi, Tạ Kì còn chưa lao ra tìm Mộ Dung Ngữ Yên tính sổ là đã tốt lắm rồi.
Yến Hà vừa mới nhẹ nhàng thở ra, định nghỉ ngơi một chút thì nghe hạ nhân báo lại rằng Tạ Kì muốn đi tìm Mộ Dung Ngữ Yên. Yến Hà bị dọa đến mức nhảy dựng khỏi ghế, chạy bay ra ngoài kéo Tạ Kì về phủ.
Nàng còn phải vận dụng hai trăm phần trăm công lực để khuyên nhủ Tạ Kì, hi vọng Tạ Kì đừng có đến gây sự với Mộ Dung Ngữ Yên.
Yến Hà lớn như vậy rồi, chưa bao giờ cảm thấy mệt tâm như hôm nay.
Tạ Kì mà nghe Yến Hà khuyên thì mới là lạ. Yến Hà không có cách nào khác đành phải cho người gọi Chúc Hợp còn đang dưỡng thương đến giải quyết, nàng nói với Tạ Kì: “Thiếu gia, tốt nhất người nên nghĩ cách khác, dù gì người ta cũng là công chúa.”
Tạ Kì cau mày suy nghĩ: “Ngươi nói cũng đúng.”
Yến Hà vẫn luôn lo lắng mình không khuyên nổi Tạ Kì, khi nghe được câu này mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhủ thầm, đây không phải là việc của thiếu gia đâu.
Tạ Kì hứng thú bừng bừng chạy đi hỏi ý kiến Chúc Hợp: làm sao mới có thể dạy cho Mộ Dung Ngữ Yên một bài học? Lúc Tạ Kì chạy tới, Chúc Hợp vẫn đang phiền não bởi phải nằm lì trên giường.
Chúc Hợp nghe xong thì nói: “Đệ không cần đi tìm nàng ta, báo ứng của nàng ta sẽ đến nhanh thôi.”
Chúc Hợp thề, lời hắn nói tuyệt đối là sự thật.
Nhưng Tạ Kì lại không tin: “Tỷ phu đang lừa ta đúng không?”
Chúc Hợp lập tức nói: “Đâu có.” Đệ đệ à, ngươi không tín nhiệm tỷ phu, tỷ phu rất đau lòng đó có biết không.
“Tỷ phu còn phải dưỡng thương không dậy nổi thì làm sao giáo huấn được Mộ Dung Ngữ Yên?” Tạ Kì nói thẳng.
Chúc Hợp thất thố đụng đầu vào thành giường, chỉ số thông minh của em vợ hắn hình như vẫn chưa online. Chúc Hợp đành phải chậm rãi giải thích: “Có một số việc không phải cứ đến thì mới làm, đệ có thể chuẩn bị từ trước.”
“Vậy sao tỷ phu lại bị thương? Đệ đã nghe mấy nha hoàn kể lại tình huống lúc Mộ Dung Ngữ Yên xông vào Chúc gia, nếu tỷ phu không chạy ra thì người bị thương chắc chắn là tỷ tỷ!”
Sự hoài nghi của Tạ Kì khiến cho Chúc Hợp có cảm giác như bị đao chém phải.
Hắn che ngực nói: “Con người không thể không chế được tất cả.” Tỷ phu ngươi không phải là thần côn cho nên không có bản lĩnh đoán trước tương lai biết chưa!
Tạ Kì hỏi vậy thôi nhưng vẫn cực kỳ tín nhiệm lời của Chúc, hắn gật gật đầu nói: “Vâng tỷ phu, ta tin tỷ phu sẽ không khiến ta và tỷ tỷ thất vọng.”
Chúc Hợp:... đột nhiên bị phát thẻ người tốt thì... Chúc Hợp cảm thấy áp lực của hắn có vẻ hơi lớn.
“Kì thiếu gia, nãi nãi cho gọi.” Nha hoàn ở ngoài cửa thông báo.
“Ta đã biết.” Tạ Kì trả lời nàng ta rồi lập tức đứng dậy “Tỷ phu, tỷ tỷ tìm nên đệ đi trước đây.”
“Đệ đi đi.” Chúc Hợp vội vàng nói. Hắn không muốn nói chuyện với Tạ Kì chút nào, tên nhóc hung hăng này rất biết cách làm cho người ta tức điên lên, hắn phải tự an ủi vết thương trong lòng mình đã.
Tạ Kì chạy đến phòng Tạ Phác, nhanh miệng hỏi “Tỷ tỷ, tỷ tìm ta có việc gì không?”
“Đệ qua đây.” Tạ Phác nửa ngồi ở trên giường, ra hiệu cho Tạ Kì đi đến phía nàng. Tuy rằng nàng không có biểu hiện gì nhưng Yến Thu đứng bên cạnh lại khoanh tay im thin thít, không dám hé răng nửa lời.
Nãi nãi càng ôn nhu thì càng kh ủng bố, phong ba sắp ập xuống đầu tên ngốc này rồi.
Tạ Kì không hề đề phòng Tạ Phác, bởi trước mặt hắn, Tạ Phác vẫn luôn luôn ôn hòa, cũng vì thế mà Tạ Kì không phát hiện ra Tạ Phác đang tức giận.
Tạ Kì nghe lời mà đến gần hơn rồi nhanh nhảu hỏi: “Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy ạ?”
Tạ Phác đột nhiên nhéo lỗ tai Tạ Kì, Tạ Kì ngạc nhiên: đang yên đang lành, tỷ tỷ lại nhéo lỗ tai hắn làm gì? Tạ Kì ăn đau, vừa kêu đau vừa giãy dụa. Bởi vì Tạ Phác đang khó chịu cho nên Tạ Kì cũng không dám phản kháng quá mạnh, quan trọng là hắn càng giãy thì tai càng đau, chỉ có thể há miệng cầu xin tha thứ: “Tỷ tỷ tha cho đệ, sao lại kéo tai đệ chứ ai ui, đệ xin lỗi đệ sai rồi.”
“Sai rồi? Nói xem đệ sai ở đâu?” Tạ Phác vẫn tiếp tục nhéo lỗ tai Tạ Kì không buông, Tạ Kì âm thầm rơi lệ, hắn cũng đâu có biết hắn sai ở đâu.
“Tỷ tỷ, tỷ nói giúp đệ đi.” Tạ Kì nghĩ mãi không ra nên dứt khoát hỏi thẳng.
“Thật không nghĩ ra?” Lực tay Tạ Phác càng lớn, nhìn là biết nếu Tạ Kì dám nói không, chắc chắn Tạ Phác sẽ không buông tay.
Lỗ tai bị Tạ Phác nhéo mạnh đã đỏ lên một mảng, Tạ Kì có dự cảm nếu hắn không nói được nguyên nhân để Tạ Phác vừa lòng, Tạ Phác tuyệt đối sẽ không tha cho cái tai đáng thương của hắn.
Sao Tạ Phác đột nhiên hỏi hắn rằng hắn làm sai điều gì... mấy hôm trước vẫn bình thường, cho nên chắc chắn là chuyện xảy ra gần đây. Mà hắn lại chỉ làm đúng có một chuyện khiến người ta tức giận, đó chính là đòi đi tìm Mộ Dung Ngữ Yên, lấy lại công đạo cho Tạ Phác.
“Tỷ tỷ, đệ không nên đi tìm Mộ Dung Ngữ Yên.” Tạ Phác nhéo càng lúc càng ác, Tạ Kì bị đau không chịu nổi đành nói bừa nguyên nhân.
Tạ Phác có chút buông lỏng nhưng vẫn không buông hẳn ra, nàng vừa cười vừa nói” “Thế hả, có vẻ như đệ cũng biết đệ làm sai ha.”
“Tỷ tỷ, đệ biết sai rồi, tỷ buông ra đi.” Tạ Kì ha ha cười, láu lỉnh nói.
“Đã biết sai sao vẫn còn làm?” Cái lỗ tai bị nhéo của Tạ Kì vừa mới được tha lại bị Tạ Phác nhéo thật mạnh, Tạ Kì đau đến mức suýt nữa thì kêu lên thành tiếng.
“Tỷ tỷ, đệ nhất thời xúc động, sau đó đệ đã bình tĩnh lại rồi.” Tạ Kì tranh thủ biện giải.
“Nhất thời xúc động?” Tạ Phác nhíu mày nghiêm túc nhìn Tạ Kì, nàng không cười mà nói với hắn “Đệ đã lớn rồi, làm việc gì cũng phải có trước có sau, nhất thời xúc động, tỷ phu đã dạy cho đệ như thế hả?”
Chúc Hợp đang buồn bã vì phải nằm lì trên giường đột nhiên hắt hơi một cái, hắn sờ sờ mũi lẩm bẩm một câu: “Ai đang nhắc ta à.”
Tạ Kì cực kỳ sùng bái vị tỷ phu này cho nên trong lòng hắn, Chúc Hợp cũng có phân lượng không nhỏ, Tạ Kì lập tức nói: “Tỷ tỷ, đệ biết sai rồi, sau này không nên nghe lời tỷ phu.”
“Sau này làm việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ, đệ hiểu không?” Tạ Phác căn dặn Tạ Kì.
Tạ Kì khẩn trương gật đầu: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Tạ Phác nhíu mày nhìn Tạ Kì gật đầu như lật đật: “Đệ hiểu thật rồi chứ?”
“Thật ạ.” Tạ Kì lập tức nói.
Tạ Phác hoài nghi nhìn Tạ Kì, nàng có cảm giác hình như Tạ Kì đang qua loa với nàng.
Tạ Kì bị Tạ Phác nhìn đến mức nổi da gà, hắn lập tức sử dụng chiêu giả bộ đáng thương với Tạ Phác: “Tỷ tỷ, đệ biết sai rồi mà.” Cho nên tỷ nhất định phải tin tưởng đệ.
Nếu Tạ Phác không tin Tạ Kì thì Tạ Phác đã nhéo đứt lỗ tai của hắn rồi.
Tạ Phác quyết định tha cho hắn lần này: “Tạm thời tin đệ lần này, lần sau không được phép làm như thế nữa.”
“Vâng ạ, tỷ tỷ.” Tạ Kì sờ lỗ tai đã bị nhéo cho sưng đỏ, vẫn là tỷ phu tốt nhất.
Sau khi rời khỏi Chúc phủ, Mộ Dung Ngữ Yên vẫn luôn khó chịu trong lòng. Nàng muốn khiến cho Chúc Hợp khó chịu, nhưng sao người khó chịu lại biến thành nàng rồi.
Nàng vô duyên vô cớ đả thương mệnh quan triều đình, không biết Tần Chí Vũ sẽ xử trí nàng thế nào. Tần Chí Vũ không phải là hoàng để Nam triều nó một đằng làm một nẻo, từ lúc nàng đến Triệu Dương, Tần Chí Vũ vẫn luôn chịu đựng nàng, quả thật không dễ dàng gì.
Mộ Dung Ngữ Yên cười lạnh, sự tình đã định, cho dù nàng có phản kháng đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng gì, thôi thì lần này nàng nhận mệnh.
Chúc Hợp xin phép ở nhà dưỡng thương. Khi Tần Chí Vũ biết chuyện Chúc Hợp bị Mộ Dung Ngữ Yên đả thương cộng thêm Thất đại nương không ngừng lắc lư ầm ĩ với hắn thì sự nhẫn nại của Tần Chí Vũ đã tụt xuống mức âm, hắn không thể nhẫn nại với hai người này được nữa.
Được, ngươi không muốn nhi tử thú Mộ Dung Ngữ Yên thì ta càng phải bắt nhi tử của ngươi phải thú. Mộ Dung Ngữ Yên muốn gả cho Chúc Hợp, vậy thì hắn sẽ gả Mộ Dung Ngữ Yên cho Tần Thiếu Nghiệp. Các ngươi cố tình gây khó dễ cho trẫm, vậy thì trẫm sẽ trả đủ cho các ngươi.
Tần Chí Vũ mặc kệ Thất đại nương kêu r3n khóc lóc hay là Mộ Dung Ngữ Yên giận dữ mà quả quyết hạ chỉ định ra hôn sự cho Mộ Dung Ngữ Yên và Tần Thiếu Nghiệp, thuận tiện đóng gói bọn họ ra đến một nơi cho khuất mắt mình.
Thất đại nương nhiều lần khóc lóc đến ngất đi, kể cả biện pháp một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng không thể thay đổi được ý chỉ của Tần Chí Vũ. Thất đại nương không làm gì được, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nhận mệnh.
Khi Mộ Dung Ngữ Yên gả vào nhà bà, nhất định bà phải cho Mộ Dung Ngữ Yên biết sự lợi hại của mình. Không chỉ phải cho nàng ta nhận biết về tam tòng tứ đức, mà còn phải phụng dưỡng bà và nhi tử của bà nữa. Đôi mẹ chồng nàng dâu tương lai này, ai thắng ai thua thì vẫn còn khó nói lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]