Chương trước
Chương sau


“Công chúa chỉ muốn nói với ngài vài câu, Chúc đại nhân không cần kiêng dè như vậy.” Mặc Hương kiên trì nói.
 
Sớm biết có ngày hôm nay, nàng chắc chắn sẽ không bịa đặt chuyện ở ngự hoa viên.
 
Chúc Hợp: ...
 
Hắn đang tự mình đa tình sao? Chúc Hợp quay đầu nhìn về phía xe ngựa, Tần Chân Nguyệt đã ngồi trong xe ngựa đợi hắn một lúc lâu. Hiện giờ nàng đã hết kiên nhẫn vén rèm lên chuẩn bị xuống xe, trùng hợp thế nào, hai người lại mắt đối mắt...
 
Tần Chân Nguyệt chỉ định len lén nhìn Chúc Hợp, nhưng nàng không ngờ Chúc Hợp cũng đang len lén nhìn nàng.
 
Tần Chân Nguyệt ngượng ngùng đỏ bừng hai má, nàng thẹn thùng nhìn Chúc Hợp, rồi nhanh chóng buông rèm xuống, trái tim nhỏ không ngừng nhảy lên.
 
Ánh mắt hắn nhìn nàng, thật sự quá dụ hoặc.
 
Tần Chân Nguyệt có cảm giác hít thở không thông.
 
Nhưng đối tượng bị yêu thầm - Chúc Hợp chỉ muốn chỉ vào xe ngựa chất vấn Mặc Hương: Thế này mà ngươi dám nói không có gì?
 
Nếu như trời cao cho hắn cơ hội làm lại, hắn tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn Tần Chân Nguyệt.
 
“Ta và công chúa không quen biết nhau, thứ lỗi cho tại hạ không thể phụng bồi.” Chúc Hợp cố gắng phủi sạch quan hệ.
 
Tần Chân Nguyệt ngồi trong xe ngựa mà bứt rứt không yên, nàng không thể chịu nổi cảm giác phải chờ đợi từng giây phút một, còn có cảm giác mạc danh kì diệu, nàng dứt khoát vén rèm xuống xe vừa đúng lúc Chúc Hợp từ chối Mặc Hương.
 
Tần Chân Nguyệt khựng lại, bi thương đau lòng như bao trùm lấy nàng. Nhưng cho dù Chúc Hợp có lãnh đạm, nàng cũng vẫn thích, từ xưa tới nay còn chưa có ai dám đối xử với nàng như vậy, con tim bé nhỏ của Tần Chân Nguyệt đập càng lợi hại.
 
Tính cách Tần Chân Nguyệt quật cường cho nên chỉ cần người hay việc nàng đã nhận định, nàng chắc chắn sẽ không buông tay. Tần Chân Nguyệt nhìn thấy Chúc Hợp thì hồi hộp, tim đập nhanh nhưng vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh đi đến trước mặt hắn, Mặc Hương bèn chủ động lui về sau lưng Tần Chân Nguyệt.

 
Lần này là lần hai người gặp mặt chính thức ở kiếp này, Chúc Hợp cực kì muốn chạy thẳng về phủ, hắn có dự cảm, Tần Chân Nguyệt sẽ trở thành ác mộng trong tương lai của hắn.
 
“Chúc đại phu vì sao lại không muốn gặp ta?” Chàng thẹn thùng, hay chàng có lý do khó nói?
 
“Thần và công chúa không quen biết. Từ xưa các cụ đã dạy nam nữ thụ thụ bất thân cho nên thần nên cách xa công chúa một chút thì vẫn hơn.” Chúc Hợp cố gắng lục lại trí nhớ về Tần Chân Nguyệt. Rốt cuộc nàng có phải chân ái kiếp trước của hắn không? Nhưng Chúc Hợp nghĩ mãi mà không ra.
 
Trong số các “chân ái”, Chúc Hợp chỉ có ấn tượng duy nhất với Hinh Nhi, còn những người còn lại hắn thực sự không nhớ một tí gì.
 
Trực giác nói cho Chúc Hợp biết, Tần Chân Nguyệt rất có thể cũng là một trong số đó.
 
Hắn vấp phải vận cứt chó gì mới có thể đứng nói chuyện cùng đùi vàng mà bao nam nhân mơ ước cơ chứ.
 
“Nam nữ thụ thụ bất thân?” Tần Chân Nguyệt nhíu mày nhìn Chúc Hợp. Hắn thật sự nói như vậy, Chúc Hợp không thích nàng sao?
 
Cũng đúng, hai người mới gặp nhau có một lần, Chúc Hợp không thích nàng cũng là bình thường. Nàng cam đoan sau này Chúc Hợp sẽ là người của nàng.
 
“Nam nữ thụ thụ bất thân, buồn cười. Nó cũng chỉ là gông xiềng ép buộc nam nữ không được thân cận mà thôi. Không có ý nghĩa thực tế.” Tần Chân Nguyệt hờn dỗi biểu đạt tâm ý với Chúc Hợp.
 
Nàng còn chưa có cơ hội gặp Tạ Phác nhưng nàng tin mình cũng xinh đẹp không kém nàng ta. Nàng tự thấy mình e thẹn, dịu dàng như mẫu đơn, một Tạ Phác xuất thân bình thường sao có thể so sánh với nàng.
 
Nàng nhất định phải có được nam nhân này.
 
“Công chúa nói đúng.” Chúc Hợp cũng phụ họa.
 
Hai mắt Tần Chân Nguyệt tỏa sáng như tìm được tri kỷ: “Ngươi cũng cảm thấy ta nói đúng?”
 
Chúc Hợp ngừng thở… Hắn có nói sai gì hả?

 
“Kỳ thật từ nhỏ ta đã luôn không phục, vì sao nam tử có thể đi ra ngoài kiến công lập nghiệp còn nữ tử chỉ có thể rú rú trong nhà giúp chồng dạy con, nữ tử cũng là người vì sao lại bị đối xử bất công như vậy!”
 
Tần Chân Nguyệt cảm giác dường như đã tìm thấy tri kỉ trong truyền thuyết. nàng bắt đầu nói hết công suất, mặc kệ luôn chuyện hai người mới gặp nhau lần đầu, nàng cũng nói hết lời trong lòng cho Chúc Hợp nghe.

 
Không biết có phải là nàng sùng bái mù quáng Chúc Hợp hay không nhưng Tần Chân Nguyệt có cảm giác, Chúc Hợp nhất định sẽ đồng ý với tư tưởng của nàng, đồng thời cũng sẽ cảm thấy nàng nói đúng.
 
Chúc Hợp trầm mặc suy nghĩ một lát, hắn thật sự không thể lừa dối lương tâm của mình: “Công chúa nói đúng.”
 
Chúc Hợp phải công nhận Tần Chân Nguyệt thật sự rất đặc biệt, nàng ta có những suy nghĩ mà nữ nhân thời này chưa từng nghĩ tới, nữ tử có thể cùng nam tử ra ngoài kiến công lập nghiệp, nói thì dễ nhưng làm thì khó.
 
Sau khi nhà Tống lên ngôi, nữ tử bị áp bách ngày càng nặng, lý học Trình Chu càng ngày càng thịnh hành.
 
Chúc Hợp rất muốn thay đổi hiện trạng này, cũng mặc kệ tiền nhân dạy bảo làm việc cần từng bước từng bước, hắn muốn giải quyết một lần cho xong.
 
Tần Chân Nguyệt bị nhũ mẫu kiềm chế nhiều năm cuối cùng cũng tìm được người tri âm trong lòng. Hơn nữa nàng càng ngày càng thích Chúc Hợp, từ nhỏ nàng đã tin tư tưởng của mình là đúng, hôm nay cuối cùng đã có người công nhận suy nghĩ của nàng.
 
“Vậy Chúc đại phu, ngươi có biện pháp thay đổi hiện trạng này không?”
 
Chúc Hợp hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Chân Nguyệt đang kích động, lại còn vui vẻ như vậy? Hắn vừa nãy thất thất đã nói sai gì hả?
 
Thời đại này vẫn luôn giáo dục nữ tử gò bó theo khuôn phép, Tần Chân Nguyệt có thể suy nghĩ như vậy, chứng tỏ nàng ta rất có chính kiến, mà càng có chính kiến thì càng nguy hiểm.
 
Hắn phải tranh thủ cách xa nàng một chút.
 
“Công chúa, thần có chính sự cần xử lý, xin cáo lui.”

 
Chúc Hợp không đợi Tần Chân Nguyệt mở miệng giữ người mà đã lách qua người nàng chạy mất. Hắn cứ có cảm giác sau lưng đang có sói đói nhìn chằm chằm, vì thế chạy đã nhanh nay lại càng thêm nhanh.
 
Tần Chân Nguyệt quay người nhìn bóng lưng của Chúc Hợp, nghĩ đến việc hai người vừa bàn luận liền cười cười: “Ta biết mà, người công chúa ta đây vừa ý chắc chắn không phải là hạng tầm thường.”
 
Nàng tình nguyện tìm một người chung chí hướng còn hơn là nghẹn khuất ôm khư khư suy tư trong lòng, mặc kệ Chúc Hợp thành thân hay chưa, nàng là công chúa cao quý, chỉ cần là nàng muốn, nàng nhất định phải có được.
 
Mặc Hương trầm mặc đứng cạnh Tần Chân Nguyệt, nàng hận không thể đánh cho công chúa tỉnh lại từ trong mộng ảo, đồng thời còn muốn nói với công chúa rằng Chúc Hợp đã có gia thất.
 
Nhưng mà Mặc Hương không hiểu, Tần Chân Nguyệt nào có quan tâm Chúc Hợp đã thành thân hay chưa, nàng ta vẫn sẽ cố gắng để được gả cho Chúc Hợp.
 
Chúc Hợp nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng cũng đã ra khỏi cung
 
Làm gì có nam nhân nào thảm như hắn, số đào hoa cứ đến phát một. Đối với nam nhân khác là chuyện vui, còn đối với hắn thì chính là ác mộng.
 
Nhưng ác mộng chân chính của hắn còn chưa đến. Chờ đến ngày đó, Chúc Hợp muốn khóc cũng không được.
 
Sau lần nói chuyện ở cửa cung, d*c vọng đối với Chúc Hợp của Tần Chân Nguyệt càng ngày càng lớn, nàng muốn biết tất cả các mối quan hệ của Chúc Hợp, tất cả những sự việc ở quá khứ của hắn. Nàng là công chúa có thực quyền, nhưng muốn điều tra thần tử của Tần Chí Vũ thì vẫn có vài hạn chế nhất định.
 
Vì khó điều tra Chúc Hợp cho nên Tần Chân Nguyệt dứt khoát đổi mục tiêu thành Tạ Phác. Trước tiên nàng phải tìm hiểu kĩ Tạ Phác để xem Tạ Phác là thần tiên phương nào mà có thể mê hoặc Chúc Hợp một lòng một dạ với nàng, ngay cả đại mỹ nhân Tần Chí Vũ ban cho hắn cũng không thích.
 
Nhưng Tạ Phác cả ngày không ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà dưỡng thai, nàng không có cơ hội “ngẫu nhiên” gặp Tạ Phác nhưng cũng không thể nghênh ngang chạy đến nhà Chúc Hợp tìm nàng ta. Tạ Phác không xứng để nàng làm vậy.
 
Mỹ nhân mà Tần Chí Vũ ban cho Chúc Hợp nàng cũng đã từng gặp, dung mạo quyến rũ đến mức nữ nhi như nàng cũng không nhịn được mà đỏ mặt tim đập, nhưng Chúc Hợp còn không thèm liếc nhìn nàng ta, thậm chí còn tránh như tránh tà. Chúc Hợp đã cho nàng kinh hỉ ngoài ý muốn.
 
Càng không chiếm được sẽ càng trân trọng, Chúc Hợp hết sức lãnh đạm với Tần Chân Nguyệt. Hắn dứt khoát không nhân nhượng, không cho nàng ta cơ hội tự huyễn, mặc dù vô tình có một lần nhưng chính chủ cũng không biết.
 
Tần Chân Nguyệt càng ngày càng yêu thích Chúc Hợp, nàng cứ có cảm giác rằng, có thứ gì đó đang thôi thúc bản thân mỗi ngày đều phải nhìn thấy Chúc Hợp. Thế là nàng bắt đầu dây dưa với hắn.

 
Chúc-bị Tần Chân Nguyệt ám-Hợp sụp đổ, hắn chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời gào thét. Từ khi trọng sinh đến nay hắn luôn cố gắng trở thành nam nhân tốt, vì sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy?!
 

Chúc Hợp đã gấp lắm rồi, Tần Chân Nguyệt là công chúa, hắn không thể đắc tội nàng, ngoại trừ tiếp nhận nàng thì cũng chỉ còn cách giải quyết nàng.
 
Nhưng Chúc Hợp không có khả năng tiếp nhận Tần Chân Nguyệt, như vậy cũng chỉ còn cách giải quyết nàng.
 
Chúc Hợp vẫn luôn không muốn ra tay quá tàn nhẫn với những “chân ái” này. Nhưng sau khi bị Tần Chân Nguyệt dây dưa không ngừng, Chúc Hợp quyết định phải dứt điểm một lần cho xong.
 
Việc Tần Chân Nguyệt cứ bám Chúc Hợp không tha bị Lý hoàng hậu biết. Lý hoàng hậu đã từng từ chối nàng ở hậu cung nên không nghĩ đến nàng ta lại lớn gan như vậy. Nàng không thể nào hiểu gu của Tần Chân Nguyệt, hình tượng của Chúc Hợp tốt hơn ngày xưa chỗ nào, vì sao cô công chúa Tần Chân lại nhìn trúng Chúc Hợp đã có gia thất?
 
Chúc Hợp cũng như Lý hoàng hậu, hắn cực kỳ muốn biết Tần Chân Nguyệt coi trọng hắn chỗ nào, giờ hắn thay đổi còn kịp không?
 
Những việc Tần Chân Nguyệt làm đã làm mất hết mặt mũi của hoàng tộc. Lý hoàng hậu không nghĩ sẽ tiếp tục dung túng nàng, quyết định bẩm báo với Tần Chí Vũ, thuận tiện khuyên hoàng thượng để ý đến người muội muội này.
 
Chuyện Tần Chân Nguyệt quấn lấy Chúc Hợp không ít người thấy, ngay cả Tạ Phác cũng biết, nhưng Chúc Hợp không nói với nàng một chút nào về chuyện này. Nguyên nhân trong đó thì phải suy nghĩ thêm.
 
Tạ Phác vẫn luôn tin tưởng nhân cách của Chúc Hợp, chỉ là nàng tức giận vì Chúc Hợp không nói với nàng. Nếu Tần Chân Nguyệt không đạt được mục đích mà đến lên mặt với nàng nhưng nàng lại chẳng biết gì, vậy không phải sẽ bị lép vế hay sao.
 
“Tướng công, chàng có chuyện giấu thiếp phải không?” Tạ Phác ôn nhu hỏi Chúc Hợp.
 
Chúc Hợp chưa kịp vui mừng vì thoát khỏi Tần Chân Nguyệt thì lại bị Tạ Phác hỏi như vậy, hắn hơi chột dạ nhưng vẫn không nói thật: “Ta đâu có gì giấu nàng, nương tử lại nghe tin đồn linh tinh đúng không?”
 
Không phải hắn không muốn nói mà hắn không nỡ nói cho nàng nghe. Tạ Phác sắp lâm bồn, hắn không muốn việc cỏn con như vậy ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.

 
“Thiếp có nghe một ít tin đồn.” Tạ Phác cười dịu dàng nhìn Chúc Hợp. Chúc Hợp bị nàng nhìn đến mức run rẩy, hắn có dự cảm không lành.
 
Nương tử biết rồi sao? Ai lại chạy đến bép xép với nàng thế?
 
“Nương tử, nàng biết rồi đúng không?” Chúc Hợp chột dạ.
 
Đã đến lúc này vẫn còn muốn lừa dối nàng, hắn coi nàng thành người mù sao!

 





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.