Hinh Nhi uất nghẹn ký giấy bán mình mà Tạ Phác đưa cho nàng. Tay nàng ta không khống chế được mà run run viết hai chữ Hinh Nhi, chỉ vì tâm tình nàng không yên cho nên chữ dù có đẹp đến đâu cũng bị nàng viết hỏng.
Hinh Nhi đưa cho Yến Hà giấy bán thân, Yến Hà cung kính nộp lên cho Tạ Phác nhìn. Tạ Phác chỉ liếc một cái, hóa ra tên nàng ta là Hinh Nhi. Hai chữ Hinh Nhi được viết rất đẹp, vừa cứng cỏi lại tinh tế như trâm hoa. Đáng tiếc khi viết bị tâm trạng ảnh hưởng, vẻ đẹp ấy đã bị huỷ đi một nửa.
Phương pháp viết chữ thành thục như vậy ít nhất phải luyện mười năm trở lên, nhưng theo lời nàng ta, nhà nghèo đến mức không có tiền táng cha thì lấy đâu ra tiền cho nàng ta đi học chữ?
Nàng ta quả đúng có vấn đề.
“Trong nhà đúng lúc đang thiếu nha hoàn quét dọn, sau này việc này sẽ do ngươi đảm nhiệm. Tiền lương mỗi tháng là năm trăm văn với điều kiện ngươi phải quét dọn nhà cửa sạch sẽ, mỗi lần làm sai sẽ bị phạt.” Nàng ta nhất quyết muốn ở lại, vậy thì thỏa mãn nàng ta, xem nàng ta chịu được mấy ngày.
Tạ Phác ngại còn chưa đủ đả kích nàng ta về việc bán thân, còn không quên đặt thêm những yêu cầu mới.
Quét sân? Nàng còn chưa biết chổi là cái gì? Không ngờ rằng Tạ Phác nhìn qua thì đoan trang chính trực, nhưng thực tế lại là một tiểu tức phụ hay ghen.
Nàng ta chắc chắn đang ghen tị vì chuyện mình đẹp hơn, Hinh Nhi “ngây thơ” nghĩ.
“Vâng thưa phu nhân.” Hinh Nhi rất nhanh liền cam chịu, dù gì nàng có giận cũng phải giấu trong lòng.
Tạ Phác đang chuẩn bị về phòng nhưng nghe Hinh Nhi nói xong, Tạ Phác dừng bước, nói với nàng ta, “Lan nhi, ngươi giờ là nha hoàn của Chúc gia, phải xưng là nô tỳ. Yến Thu, Lan Nhi giao cho ngươi dạy bảo quy củ trong phủ, cái gì được làm hay không được làm đều phải học lại.”
“Vâng, tiểu thư.” Yến Thu sảng khoái trả lời, đồng thời liếc mắt nhìn Hinh Nhi, trong mắt có ý gì không cần nói cũng biết.
Hinh Nhi cắn răng chịu đựng, nếu nàng ta không đắc tội tam thiếu phu nhân thì đâu lưu lạc đến mức này. Bị đưa đến Bình Thành rách nát thì thôi lại còn bị một con nha đầu quản thúc làm cho kế hoạch đi lệch hướng, thật sự là đen đủi mà.
Sau khi Tạ Phác rời đi, Yến Thu nghênh ngang đi đến trước mặt Hinh Nhi, gương mặt này dáng dấp này thật đúng là xinh đẹp nha, Yến Thu vô cùng ghen ghét người nào xinh đẹp hơn nàng ta, “Phủ ta nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Sau này ngươi phụ trách tiền viện và hậu viện, cấm có lười biếng, nếu bị ta phát hiện sẽ phạt trừ vào lương của ngươi.”
Lúc này Yến Thu đúng là tiểu nhân đắc chí. Tạ Phác rất ít khi cố ý nhằm vào ai, nhưng hôm nay Tạ Phác liên tiếp chỉ điểm Hinh Nhi, nàng ta còn cố ý hắt nước bẩn vào cô gia, Tạ Phác có ấn tượng tốt mới là lạ đấy.
Vừa đến Chúc gia đã đắc tội với nữ chủ nhân, cuộc sống sau này của Hinh Nhi không cần nghĩ cùng biết sẽ có rất nhiều “chuyện tốt” đang chờ nàng ta.
Chúc Hợp đầu đầy mồ hôi chạy về nha môn, may mắn lần này ông trời không có ý định chỉnh hắn, nhạc phụ đại nhân vẫn chưa phát hiện hắn trong giờ làm việc mà chạy ra ngoài.
Bắt đầu từ ngày Hinh Nhi ký khế ước bán thân, vận xui xẻo của nàng ta lũ lượt kéo đến. Yến Thu có một tật xấu, đó là nàng ta ghét tất cả những cô nương đẹp hơn mình. Nếu thân phận cao hơn thì không nói, còn thân phận thấp hơn nàng, vậy xin lỗi nhá, xem ta chỉnh ngươi như nào.
Ai bảo Hinh Nhi lớn lên chọc người ghen ghét như vậy, đã đẹp thì thôi lại còn đẹp vượt xa so với phạm vi tiếp nhận của nàng ta. Yến Thu không vui nên ngày hôm nay của Hinh Nhi cũng đừng mong vượt qua dễ dàng.
Xế chiều hôm đó, Hinh Nhi bị Yến Thu “tỉ mỉ” dạy dỗ quét viện thế nào cho thật sạch, tuy chỉ là sân viện nhưng yêu cầu phải sạch ngang so với phòng của chủ nhân.
Chỉ có đôi tay ngọc ngà của Hinh Nhi xui xẻo nhất, quét được vài cái đã mọc mụn nước đau đến mức Hinh Nhi muốn khóc nhưng vẫn phải tiếp tục làm việc.
Chúc Hợp khuya mới về nhà, Hinh Nhi bị đuổi về phòng, công sức nàng ta làm việc khổ sở mệt mỏi cả một ngày chỉ vì muốn thể hiện tốt trước mặt Chúc Hợp, nhưng cơ hội gặp mặt Chúc Hợp để biểu hiện ủy khuất cũng bị Yến Thu tước mất.
Yến Thu luôn nhìn chằm chằm Hinh Nhi, dù nàng ta có đi nhà xí thì cũng phải có nàng đi theo, phòng nàng ta không khác gì phòng trộm.
Chúc Hợp lúc này còn đang ăn cơm cùng Tạ Phác, vừa ăn vừa vui vẻ tán gẫu hai ba câu về mấy chuyện lặt vặt ở nha môn. Chúc Hợp vẫn còn lo lắng Tạ Phác không tin hắn, cho dù hắn và Hinh Nhi không có bất kỳ quan hệ nam nữ không bình thường gì nhưng hắn cũng không muốn Tạ Phác hiểu lầm rồi ly hôn với hắn.
Từ sau khi Hinh Nhi xuất hiện, Chúc Hợp lúc nào cũng hơi kì lạ, thỉnh thoảng còn ngẩn người, Tạ Phác dù có phát hiện nhưng cũng không nói ra, chỉ coi như cái gì cũng không biết.
“Nương tử, ta chỉ muốn duy nhất nàng là thê tử của ta.”
Chúc Hợp gấp gáp muốn Tạ Phác biết tâm ý của hắn, nhưng cách thức biểu đạt xiêu vẹo khiến nàng chẳng hiểu làm sao...
“Một mình thiếp? Chàng không nạp thêm thiếp thất sao?”Đôi mắt Tạ Phác trong veo, mang theo vẻ ngây thơ nhìn Chúc Hợp. Nàng chỉ nhìn hắn, không nói thêm câu gì nhưng lại khiến Chúc Hợp thấy chột dạ.
“Sao có thể.” Chúc Hợp cười ngây ngô, “Ta chỉ có mình nàng.” Hắn sờ bụng bằng phẳng của Tạ Phác, “Sau này nương tử phụ trách sinh con cho tướng công nha.”
“Tướng công, dạo này chàng hơi kì lạ nha?” Tạ Phác không bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành. Nàng càng nhìn Chúc Hợp lại càng thấy hắn kì lạ, cảm giác như hắn sau lưng làm việc gì có lỗi với nàng nên lúc này muốn bù đắp cho nàng.
“Kì lạ?” Chúc Hợp vô ý thức hỏi, hắn cư xử vẫn rất bình thường a, chẳng lẽ Tạ Phác nhìn ra sơ hở?
Không phải chứ, mấy chuyện đó đời này còn chưa có xảy ra đâu.
“Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy tướng công có chuyện đang dấu giếm ta.” Tạ Phác nhìn Chúc Hợp, chậm rãi nói.
Chúc Hợp nuốt nước bọt, “Nàng nghĩ quá rồi, ta bình thường chỉ đến hai chỗ là nhà và nha môn, những việc nàng không biết thì Nhạc phụ đại nhân toàn bộ đều biết, nàng không tin ta, chẳng lẽ cũng không tin nhạc phụ đại nhân sao?”
Phụ thân thì không nói nhưng Chúc Hợp thì Tạ Phác không tin lắm, Chúc Hợp càng như vậy, Tạ Phác càng cảm thấy hắn đang muốn giấu diếm một chuyện rất quan trọng, mà chắc chắn việc đó liên quan đến Hinh Nhi.
Hinh Nhi vừa mới vào phủ được một thời gian vậy thì quan hệ trước đây của hai người đó là gì? Tạ Phác nhếch môi mang theo nụ cười ôn nhu “Tướng công, ta nạp thêm thiếp cho chàng nha?”
Rõ ràng là nàng ấy nói rất dịu dàng nhưng Chúc Hợp lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn hiện giờ chán ghét nhất chính là hai chữ nạp thiếp này.
“Nương tử à, đang êm đẹp ta nạp thiếp làm gì đâu, sau này ta chỉ muốn nàng sinh nhi tử cho ta thôi.” Chúc Hợp lắp bắp nói.
“Không sao đâu, tướng công thú nàng nhưng không cho nàng có hài tử là được.” Tạ Phác nói thẳng.
Nói cũng đúng a, cùng lắm thì không cho mấy nữ nhân đó sinh con, nhưng mà nghe có vẻ hơi mất nhân tính.
A, phỉ phui cái mồm, suy nghĩ chó má gì thế này. Nếu Tạ Phác không đứng ở đây, chắc chắn Chúc Hợp sẽ tự thưởng cho mình mấy cái bạt tai.
Tạ Phác luôn quan sát biểu hiện của Chúc Hợp, tuy chỉ thay đổi không đáng kể nhưng cũng không thoát khỏi con mắt của nàng. Tạ Phác cười tươi nói, “Tướng công, chàng thấy đề xuất của ta được không?”
“Không được.” Chúc Hợp lập tức nói.
“Vì sao?” Tạ Phác vô cùng nghi ngờ hỏi, “Có phải chàng không muốn các nàng có con riêng?”
Chúc Hợp ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của Tạ Phác, trong nháy mắt thấy xấu hổ vì ý nghĩ vừa nãy của mình “Không phải đâu, nàng nói gì cũng đúng, dù nàng có nói sai thì vẫn là đúng.”
Chúc Hợp nhanh mòn nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Tạ Phác, lúc nãy Tạ Phác không hề trúng chiêu nên chắc chắn bây giờ cũng không. Nàng vẫn giữ vững quan điểm nói, “Nhưng tướng công không muốn lập thêm thiếp thật sao?”
Tạ Phác hoàn toàn không tin lời này của Chúc Hợp.
Nương tử vẫn không tin tưởng hắn? Chúc Hợp cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.
Chúc Hợp nắm chặt tay Tạ Phác, hắn nghiêm túc nhìn nàng, “Nương tử phải tin tưởng tướng công của nàng, ta đời này chỉ muốn duy nhất nàng, thiếp thất gì đó ta không nghĩ đến.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Phác thấy Chúc Hợp nghiêm túc như vậy, Tạ Phác nhìn hắn, nụ cười nhạt hơn, nàng khẽ cụp mắt nói, “Chàng không cần làm vậy đâu.”
Nương tử còn nói vậy nghĩa là vẫn chưa tin hắn sao? Chúc Hợp ôm chặt lấy Tạ Phác cằm gác lên vai nàng, “Từ lần đầu tiên trên đường ta nhìn thấy nàng ta đã thề đời này kiếp này chỉ có một mình nàng, nàng tin ta, được không?”
Tạ Phác vòng tay ôm lấy lưng hắn. Nàng lâm vào mê mang, rốt cục nàng có nên tin hắn hay không? Trên đời này nam nhân như phụ thân nàng hầu như không tồn tại, chỉ yêu mình mẫu thân nàng, một đời một kiếp sống bên nhau không nạp thêm thiếp thất.
“Tướng công, ta tin chàng.”
Chúc Hợp nhẹ nhàng thở ra. Hắn quyết tâm nhất định phải chứng minh cho nàng thấy những lời hắn nói hôm nay đều là thật, nương tử rõ ràng vẫn chưa tin tưởng hắn, nhưng hắn nên làm sao đây?
Tạ Phác sẽ không bị lời nói Chúc Hợp đánh lừa, nàng không tin không nam nhân nào không muốn có tam thê tứ thiếp. Tạ Phác tự biết bản thân mình không may mắn được như mẫu thân nàng, có một trượng phu hết mực yêu chiều bà.
Cảm giác Chúc Hợp cho Tạ Phác rất giả dối, Tạ Phác luôn cảm nhận thấy hình như mấy hành động của Chúc Hợp thể hiện cho nàng xem đều là cố ý.
Hinh Nhi chính thức trở thành nha hoàn nhưng mỗi ngày đều bị Yến Thu nhìn chằm chằm, không thể tự do hành động. Bị nàng ta để ý thì thôi, tính đố kỵ của Yến Thu quá mạnh. Làm việc dưới sự sai bảo của Yến Thu, Hinh Nhi khổ không thể tả.
Vì tương lai xán lạn, Hinh Nhi dù không muốn vẫn cứ phải nhịn, nàng đã đi đến bước này chắc chắn phải nắm được tình của Chúc Hợp, nàng không tin có nam nhân nào có thể cự tuyệt mị lực của nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]