011.
Trong màn đêm tĩnh mịch, hơi nước ẩm ướt bám chặt lấy mọi người.
Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên ở đầu phía Tây của thôn, là những người đầu tiên trở về căn nhà gỗ. Vừa vào phòng, Cảnh Nhiễm lập tức run rẩy cởi áo khoác trắng ra, thắp nến rồi rùng mình bò về giường.
Hàn Mặc Xuyên vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo, chẳng bận tâm đến bộ đồ ẩm ướt, ngồi rất đàng hoàng.
Cảnh Nhiễm hỏi: "Đội trưởng Hàn, anh không cởi cái áo ướt sũng này ra à, lạnh quá trời luôn."
Hàn Mặc Xuyên lắc đầu, thản nhiên nói: "Thảo luận manh mối hôm nay trước đã."
"Này, đứng đắn vậy luôn." Cảnh Nhiễm thấp giọng lẩm bẩm vài câu rồi mới nghiêm túc nói: "Chỉ sợ người thúc giục chúng ta đi lấy máu không phải là trưởng thôn."
Hàn Mặc Xuyên hỏi: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Cảnh Nhiễm thần bí ra hiệu cho Hàn Mặc Xuyên, rằng xít vào đây anh nói cho mà nghe, nhưng Hàn Mặc Xuyên vẫn ngồi ì tại chỗ, dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn Cảnh Nhiễm, chờ anh nói tiếp. Vốn Cảnh Nhiễm đang định ba hoa một lúc, nhưng nhìn Hàn Mặc Xuyên trầm mặc dưới ánh nến chập chờn, không hiểu sao anh lại thấy hơi xấu hổ, không dám nói ra lời chòng ghẹo nữa.
"Trước tiên hãy nói về trưởng thôn mới của chúng ta."
"Lúc sáng tôi đã thấy lạ rồi, hôm qua Lưu Tiểu Đạt còn có thể đẩy được Vạn Phi Vũ gầy gò, hôm nay lại đột nhiên bị đè xuống đánh, nhưng vấn đề là Lưu Tiểu Đạt lại chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-sau/3522858/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.