Chương trước
Chương sau
Bên trong căn nhà gỗ vẫn tối tăm, nhưng cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt đã bớt đi rất nhiều.

Cảnh Nhiễm chọn bừa chiếc giường bên phải, vỗ bẹt bẹt lên tấm ván cứng: "May he, nếu vẫn vừa ướt vừa lạnh như khi nãy chắc tôi chả chịu nổi đêm nay."

Hàn Mặc Xuyên cầm lấy bát gỗ Cảnh Nhiễm vừa đặt lên bàn, mấy chữ nhỏ màu đen trên mép bát chính là tên của bọn họ.

Cảnh Nhiễm nhớ lại lúc Hàn Mặc Xuyên ngăn anh nói, bèn hỏi: "Đội trưởng Hàn, anh có để ý Lưu Tiểu Đạt không?"

Hàn Mặc Xuyên hiểu ý Cảnh Nhiễm, nói: "Chỉ sợ trong bát có thể chứa được lượng máu vô hạn."

"Ừ." Cảnh Nhiễm ngồi khoanh chân trên giường, "Tôi e là nó chỉ có thể chứa máu chứ không chứa được thứ gì khác. Dầu chảy ra từ thân thể dân làng cũng không đựng được trong bát của Lôi Lỗi."

"Máu là gốc rễ sinh tồn của thôn Lưu Vân. Không có máu sẽ biến thành những thôn dân đơ cứng như vậy."

Hàn Mặc Xuyên không nói gì, hắn đứng bên cạnh bàn, cầm cây nến lên xem xét một lúc rồi dùng ngón tay miết bấc nến.

Một ngọn lửa nhỏ màu vàng ấm áp được thắp lên, xua tan đi sự u ám trong phòng. Ngôi nhà gỗ dưới ánh nến chập chờn cũng ấm cúng hơn đôi chút.

Sự căng thẳng của Cảnh Nhiễm cũng tiêu tan đi rất nhiều, giấc ngủ đêm nay dường như đang giúp mọi người có thêm giây phút bình yên.

"Đội trưởng Hàn muốn ánh sáng là có ánh sáng luôn, ha ha." Cảnh Nhiễm duỗi thẳng tứ chi trên giường, giống như một con mèo lớn.

Cảnh Nhiễm nằm trên giường gỗ, duỗi thẳng lưng, tay chân hết co rồi lại duỗi, lặp lại vài lần cho đỡ mỏi. Anh giơ tay trái lên nhìn đồng hồ, lúc này đã là khoảng 7 giờ tối.

Anh bò dậy khỏi giường, trong đầu chợt lóe lên linh cảm, nhớ lại chỗ dân dàng nhìn trộm buổi sáng, đi tới góc tương ứng trong phòng.

Ánh sáng lập lòe, khe hở ẩn trong bóng tối, Cảnh Nhiễm thò tay sờ soạng một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy khe hở.

Anh khom lưng ngồi xổm bên cạnh bức tường gỗ, đưa mắt nhìn vào cái khe.

Hàn Mặc Xuyên thấy Cảnh Nhiễm tìm được khe hở liền đi đến bên cạnh anh. Cảnh Nhiễm hơi nghiêng người, chừa chỗ cho Hàn Mặc Xuyên nhìn ra ngoài.

Khung cảnh bên ngoài được phủ một lớp màn bạc, bóng cây loang lổ chiếu lên đường lát đá lạnh tanh, thôn làng phía xa trông càng cô quạnh và huyền bí dưới ánh trăng.

Cảnh Nhiễm cảm giác bên cạnh mình có một bếp lò đã gần tắt nhưng vẫn còn hơi ấm, có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Hàn Mặc Xuyên. Cảnh Nhiễm thấy hơi mất tự nhiên, anh vừa định rời đi thì nhìn thấy ba bóng người xuất hiện trên con đường đá dẫn vào thôn.

Đi phía trước là hai dân làng gầy gò, khuôn mặt họ tái nhợt dưới ánh trăng, hai người cùng nhau xách một chiếc thùng gỗ, tư thế cứng nhắc như những con robot đời cũ.

Trưởng thôn thì trái ngược với bộ dáng còm khọm ban ngày, ông ta thẳng lưng, mạnh mẽ bước đi phía sau hai dân làng, trong mắt sáng lên vẻ kiêu ngạo, miệng khép mở liên tục, nhưng đứng trong nhà gỗ thì chẳng nghe thấy gì, chắc là đang thúc giục dân làng đi nhanh lên.

"Bọn họ đi đâu vậy?" Cảnh Nhiễm hạ giọng nói: "Xách cái thùng kia thì đi lên hang động kiểu gì?"

Nhìn thấy dân làng càng ngày càng xa, Cảnh Nhiễm khẽ hỏi: "Đội trưởng Hàn, hay ta đi ra ngoài xem xem?"

Lúc thôn trưởng đưa Vạn Phi Vũ tới nhà gỗ từng đe dọa, ám chỉ rằng nếu ra ngoài vào ban đêm sẽ xảy ra chuyện không hay. Hàn Mặc Xuyên cau mày, nói: "Để tôi ra ngoài xem, cậu ở trong nhà đi."

Cảnh Nhiễm: "Oke, nghe đội trưởng Hàn."

Hàn Mặc Xuyên nhẹ nhàng mở cửa ra, luồn qua khe cửa như lông chim.

Cảnh Nhiễm nhìn theo bóng dáng Hàn Mặc Xuyên xuyên qua khe hở, thấy Hàn Mặc Xuyên giữ khoảng cánh không gần không xa đi theo sau trường thôn, rồi từ từ biến mất khỏi tầm mắt.

Căn nhà yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, Cảnh Nhiễm hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống chiếc giường gỗ của mình.

Hàn Mặc Xuyên bám theo nhóm của trưởng thôn, duy trì một khoảng cách hoàn hảo. Vừa không bị phát hiện, cũng không mất dấu mục tiêu.

Trong im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của dân làng. Con đường họ đang đi chính là con đường dẫn lên núi đá, tư thế khiêng thùng của dân làng tuy cứng ngắc nhưng tay cầm thùng lại rất chắc chắn, đi cả đoạn dài mà chẳng vẩy ra nửa giọt.

Thôn làng bị bỏ lại phía sau, những ngọn núi phủ tuyết ở phía Bắc phản chiếu ánh trăng vào vùng hoang dã, đất đai, cây lớn, bóng người đều được phủ một màu xám khói. Đi được một lúc lâu, đáng ra họ sẽ phải đến gần dòng suối, thế nhưng giờ đây lại chẳng nghe thấy tiếng nước chảy. Hàn Mặc Xuyên đang núp sau một gốc tuyết tùng cảm thấy có gì đó sai sai, động tác càng nhẹ nhàng cẩn thận.

Cuối cùng đoàn người trưởng thôn cũng dừng lại bên bờ suối, Hàn Mặc Xuyên di chuyển rất nhanh, giống như chim én trong đêm, nhảy từ sau gốc cây tuyết tùng sang một gốc cây gần hơn.

Hắn nhìn qua khoảng trống giữa những thân cây, trưởng thôn chỉ tay về phía dòng suối, ông ta quay lưng về phía cây tuyết tùng nên không nhìn rõ vẻ mặt, giọng điệu khó nghe loáng thoáng truyền tới: "Đi nhanh lên, đừng để tôi dùng vũ lực."

Vẻ mặt đờ đẫn của hai dân làng chợt trở nên sống động, như thể vừa hồi sinh, đôi lông mày rũ xuống giống như hai sợi dây gai sắp đan vào nhau, lệ ầng ậng trong mắt, các cơ trên mặt run rẩy vặn vẹo, miệng ấp úng không nói nên câu.

Trưởng thôn không hề động đậy, giọng điệu còn lạnh hơn cả màn đêm: "Nghĩ nhiều làm gì? Đã làm thì làm cho trót, mấy người nghĩ sao?"

Nghe xong lời này, vẻ mặt đầy tiếc nuối và tuyệt vọng của hai dân làng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.

Trưởng thôn giục tiếp: "Nhanh xách thùng sang đây."

Hai dân làng mỗi người nhấc một bên thùng, khập khiễng bước xuống lòng suối. Hai người đi đến giữa dòng suối, nhấc thùng lên sao cho đáy thùng cao hơn miệng thùng, máu trong thùng rào rào chảy ra ngoài.

Lúc đầu chỉ là tiếng máu đổ, nhưng dần dần âm thanh đó ngày càng lớn hơn. Lượng nước trong thùng chắc chắn không thể tạo ra âm thanh vang dội như vậy.

Dòng sông mới nãy còn khô khốc nay đã có dòng nước trong vắt chảy qua. Nước giống như được xả ra từ ngọn nguồn, vang lên ầm ĩ. Dòng suối tung lên những đợt bọt trắng xóa, bị những tảng đá ven bờ đánh tan.

Máu trong thùng đã chảy cạn từ lâu, một giọt cũng không còn. Nhưng hai dân làng lại không mang thùng gỗ quay trở lại bờ mà vẫn đứng dưới nước với tư thế như cũ.

Độ sâu của nước khôi phục lại giống như khi Hàn Mặc Xuyên và Cảnh Nhiễm lội đến vào ban sáng, cao hơn mắt cá chân nhưng không thể chạm tới bắp chân.

Lúc đầu, dòng nước chỉ đến mắt cá chân của hai dân làng, nhưng dần dần, hai dân làng như dần chìm xuống nước, nước nhanh chóng dâng lên đến đầu gối.

Tầm nhìn xuyên qua cây tuyết tùng mờ mịt, Hàn Mặc Xuyên mạnh dạn thò đầu ra khỏi gốc cây để tìm hiểu.

Ánh trăng lạnh lẽo soi tỏ cả đáy suối, chỉ có vùng nước nơi hai dân làng đứng lại đục ngầu như bùn vàng. Dân làng ngơ ngác đứng dưới nước, không quan tâm mình đang dần chìm xuống.

Sóng nước tưng bừng hắt lên từng nhịp, bọt nước li ti bắn lên những đôi tay trần của dân làng, da thịt họ giống như bị nước làm phỏng, để lại từng vết sẹo hình bầu dục, bên trong có thứ dầu màu vàng chảy ra như mủ.

Nước bắn lên thôi đã khiến da dân làng lở loét, đôi chân ngâm trong nước có lẽ bị nước chảy bào mòn, thứ nước đục màu vàng có lẽ là mỡ của dân làng hòa ra.

Dân làng không chìm xuống nước mà đang hòa tan trong đó.

Những dân làng ngu ngốc này có còn là con người không, hay chỉ là một khối mỡ biết đi?

Mặc dù đã quen nhìn thấy những cảnh tượng kinh hoàng trong tiềm thức, nhưng lúc này Hàn Mặc Xuyên vẫn cảm thấy rất khó chịu. Hắn chăm chú nhìn hai người đang tan chảy, muốn xem chiếc thùng gỗ trong tay dân làng có tan trong nước theo hay không.

Trưởng thôn vốn đang quay lưng lại với cây tuyết tùng dường như nhận ra điều gì đó, ngờ vực quay đầu kiểm tra. Lúc trưởng thôn quay lại, Hàn Mặc Xuyên nhanh chóng di chuyển đến nơi rậm rạp nhất của cây tuyết tùng mà không gây ra một tiếng động nào.

Trưởng thôn vẫn chưa yên tâm, đứng bên bờ ngờ vực nhìn trái nhìn phải. Cành lá che khuất tầm nhìn của Hàn Mặc Xuyên, hắn không nhìn thấy động tác của trưởng thôn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề hòa cùng tiếng nước chảy.

Soạt, soạt, soạt.

Bước chân của trưởng thôn dừng lại trước cây tuyết tùng nơi Hàn Mặc Xuyên đang ẩn náu, không di động nữa.

Tình huống càng khẩn cấp, trong lòng Hàn Mặc Xuyên càng bình tĩnh, hắn tựa như một con báo săn mồi ẩn nấp trong bóng tối, cơ bắp cuồn cuộn có thể trong nháy mắt giáng một đòn chí mạng vào kẻ địch.

Trưởng thôn có thể biến thành một con quái vật cổ dài đầu to, khi đứng yên sẽ vươn chiếc cổ dài ra tấn công, Hàn Mặc Xuyên cảnh giác với sự chuyển động của hai bên cây tuyết tùng, phòng ngừa trường hợp bị cổ dài đánh lén.

Ngoại trừ tiếng nước chảy thì không còn một âm thanh nào khác, Hàn Mặc Xuyên quyết định không chờ đợi nữa, khéo léo nhảy ra khỏi bụi tuyết tùng, mọi thứ trên bờ đều biến mất.

Những dân làng đứng dưới nước đều đã biến mất, trưởng thôn vốn ở trước gốc cây cũng không thấy đâu. Chỉ có dòng suối dưới ánh trăng chảy không mệt mỏi, tựa như một bức tranh quê.

Hàn Mặc Xuyên đi đến bên bờ suối, vùng nước vẩn đục đã sớm bị cuốn trôi, trên mặt nước cũng không còn dấu vết của thùng gỗ, tất cả đều tan biến trong không khí.

Nước suối có thể hòa tan dân làng nhưng không biết có gây tổn hại cho người lặn sâu hay không. Mới là ngày đầu tiên đi vào tiềm thức, Hàn Mặc Xuyên không có ý định mạo hiểm lội xuống nước, hơn nữa hắn đang nghĩ đến Cảnh Nhiễm bị bỏ lại một mình trong nhà gỗ nhỏ, thế nên sau khi kiểm tra một lúc thì Hàn Mặc Xuyên lại quay về.

Lúc đi về thì không cần ẩn núp, Hàn Mặc Xuyên quay lại nhà gỗ rất nhanh. Hắn vừa mở cửa ra, còn chưa kịp nói gì, Cảnh Nhiễm đã giơ tay ra hiệu cho hắn im lặng, chỉ vào bức tranh sơn dầu treo trên tường.

Dưới ánh sáng mờ ảo, cô gái trầm lặng trong tranh đáng lẽ phải cụp mắt mỉm cười giờ lại mở to đôi mắt hẹp dài, oán hận nhìn chằm chằm Hàn Mặc Xuyên vừa bước vào cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.