"Cốc...Cốc...Cốc. Cậu chủ, cậu có muốn ăn chút gì không. Nghe nói cả ngày hôm nay cậu chưa ăn gì." Bên ngoài cửa quản gia gõ cửa vài cái liền cất tiếng hỏi. Ông nghe thư kí gọi điện báo cả ngày hôm nay Đặng Lâm đều thất thần không tập chung. Cơm trưa, cơm tối cũng chưa ăn. Lo lắng cho sức khỏe của anh nên ông đành lên hỏi. 
Nhìn sắc mặt anh từ lúc về đã không tốt nên giúp việc cũng không giám làm phiền. Hết cách chỉ có thể nhờ quản gia lên hỏi thăm một chút. Trong nhà này quản gia là người duy nhất có thể khuyên được Đặng Lâm. Ông đã nhìn anh từ nhỏ cho tới lúc lớn. Bởi vì lo lắng cho anh nên mới theo Đặng Lâm từ Vương Quốc Anh về đây để tiện chăm sóc. 
Theo bên người mẹ con Đặng Lâm bao nhiêu năm đây cũng là lần đầu tiên quản gia thấy cậu chủ có biểu hiện lạ như vây. 
"Cốc...Cốc... Thiếu gia. Cậu nghe tôi nói sao?" Không thấy bên trong có phản ứng gì quản gia tiếp tục gõ cửa gọi. 
"Đặng Lâm cháu nghe chú Từ nói một câu. Có chuyện gì nói chú Từ nghe. Không nên tự làm khổ mình." 
"Chú Từ, cháu không đói. Chú nói mọi người đi nghỉ đi." Bên trong phòng cuối cùng cũng vang lên câu trả lời. 
"Lâm à. Chú có thể nói chuyện riêng với cháu không." Ngày thường quản gia đều sẽ gọi thiếu gia hoặc cậu chủ. Đó là thể hiện rõ ràng thân phận của hai người. Một khi quản gia chủ động gọi tên anh lúc đó chính là ông muốn nói chuyện với Đặng Lâm như một người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-theo-duoi-em/367971/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.