Ngụy Châu cầm lấy kết quả khám nghiệm pháp y mà lững thững bước đi. Y cũng không biết mình đang đi đâu nữa, chỉ thấy trước mắt là một khoảng mờ mịt. Con đường này chính là đoạn đường quen thuộc hàng ngày y đều hai lượt đến trường, nhưng hôm nay bỗng trở nên như chốn xa lạ. Từ lúc nào Ngụy Châu đã chạm chân lên một chiếc cầu lớn, tựa người vào thành lang cang mà phóng tầm mắt vào khoảng không vô định.
Trước mặt y chính là dòng sông Hàn mênh mông rộng lớn. Từng con sóng bạc đầu nhấp nhô khói biếc mông lung lan tỏa tựa như số phận của y, không biết đâu là bến, đâu là bờ! Tựa cành củi khô lạc trôi giữa trường giang bao la không thấy bến bờ dưới kia. Bỗng dưng, Ngụy Châu không biết mình phải làm gì mới đúng, phải sống tiếp như thế nào nữa. Đôi chân không tự chủ được, từ lúc nào đã trèo lên một nhánh lang cang, nhắm mắt lại cảm nhận từng đợt gió ngàn đang táp vào mặt rát rạt.
Người mẹ, người thân duy nhất của y trên thế gian này không còn nữa, những ngày tháng sau này y phải sống ra sao? Ngụy Châu không biết, cũng không có bất kỳ ai có thể giúp y trả lời câu hỏi này. Bất giác, Ngụy Châu cảm thấy cuộc đời này quả nhiên vô thường, nhất là vận số của con người. Chỉ cần thêm một ngày nữa thôi, có phải cả y và mẹ đều đã chạm tay vào cuộc sống mới hay không? Chỉ trách thiên ý nghịch nhân tâm!
Bất giác, gió thổi hất tung tờ giấy trên cánh tay làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-noi-tieng-yeu-em/77975/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.