Đó là lần thứ hai trong vòng nửa tháng Ngụy Châu trở lại nhà lớn. Nhưng cũng như lần trước, y chỉ ngồi một mình trong xe mà nhìn vào bên trong nhà. Lúc này trời không mưa, ngược lại vô cùng trong trẻo, còn có những vì sao đêm lấp lánh bình yên ngự trên bầu trời xanh thẳm. Chỉ có điều, không khí dường như trở nên lạnh lẽo bất thường, e là sắp có tuyết rơi. Lại một mùa tuyết nữa sắp đổ xuống C thị.
Trong đêm tối ảm đạm, Ngụy Châu nghe thấy tiếng khóc than nức nở từ bên trong truyền ra. Vượt lên trên hết, chính là những tiếng kèn trống tang đưa tiễn người vừa khuất về nơi chín suối. Xa xa, y có thể nhìn thấy Hoàng Cảnh Du đang quỳ bên cạnh linh cửu, rũ mắt đáp lễ những khách đến viếng.
Hình bóng Hoàng Cảnh Du quá tìu tụy, dường như đôi vai của hắn sớm đã không còn chịu đựng được nữa. Hắn ở đó, một mình, cô độc bên cạnh quan tài của mẫu thân. Màu trắng tang tóc nhuộm khắp nơi nơi trong không khí. Chỉ trong vòng vỏn vẹn chưa đầy một tháng mà hai đám tang đã xảy ra, đều là chủ nhân của Hoàng thị ra đi. Quả nhiên, làm vấy lên một làn sóng không nhỏ trong đất nước này.
Ngụy Châu gióng mắt vào trong, di ảnh của Phùng Nhược Lan tươi cười diễm lệ đặt trên bàn lớn. Người đàn bà này cuối cùng thì đối với y là gì? Là kẻ luôn ban phát những lời nói quan tâm vô nghĩa, là người luôn không tiếc rẻ ánh mắt thương hại, là kẻ bề trên lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-noi-tieng-yeu-em/2049526/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.