Hôm nay, Tống Huy từ D thị vội vã trở về. Buổi sáng hắn nhìn thấy tin tức Hoàng Cảnh Du hẹn hò cùng Ngụy Châu rải rác khắp các mặt báo, hắn liền có dự cảm không lành. Quả nhiên, đúng như Tống Huy nghĩ, thân phận của Ngụy Châu đã bị phát hiện. Hắn gọi cho y nhiều lần nhưng không liên lạc được, liền lập tức trong đêm mưa gió mà tìm đến đây. Thật ngoài ý muốn, lại nhìn thấy y một thân gầy yếu ngồi trong mưa, giương đôi mắt vô hồn về phía con đường trước mặt, tựa như đứa trẻ bị bỏ rơi khiến hắn không kiềm nổi chua xót trong lòng. Tống Huy từ từ rời khỏi xe, mang theo một chiếc dù tiến đến che trên đỉnh đầu của Ngụy Châu, khàn khàn giọng.
"Ngụy Châu, về nhà!"
Tống Huy vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt thẳm sâu không rõ đang suy nghĩ gì của Ngụy Châu.
"Nhà?"
Trong tiếng mưa rơi rền rả, bất giác hắn nghe y khàn khàn giọng hỏi một câu như vậy, ánh mắt của y lại hướng lên một nơi nào đó của Mễ Túc, mí mắt bất chợt từ từ rũ xuống. Y nói một câu không đầu không đuôi, tất cả chỉ có nhàn nhạt, không chứa đựng bất kỳ tia cảm xúc nào.
"Không còn nữa, không còn nhà nữa...nhà...mất rồi!"
Tống Huy nghe đến đây thì bỗng dưng trở nên lo sợ. Hiện tại, Ngụy Châu tựa như một cái xác biết nói, khiến hắn vô cùng bất an.
"Ngụy Châu, tỉnh lại đi, Hoàng Cảnh Du không xứng để anh đau lòng như vậy. Nhanh, đứng lên!"
Tống Huy vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-noi-tieng-yeu-em/2049517/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.