Lúc này đã là giữa trưa, Hoàng Thiếu Hoa đang ngồi trong văn phòng chủ tịch. Hắn quay người lại cùng ánh sáng cho nên cũng không rõ biểu cảm gương mặt vào lúc này.
"Thiếu Hoa, nhớ tôi chứ?"
Cuộc gọi sáng nay của người kia hắn còn nhớ rất rõ. Giọng nói đó dường như là một thứ ma thanh mà hắn nhiều năm rồi cũng không muốn nghe lại.
"...Hà Bắc Thiếu?"
"Ha ha, đã lâu như vậy tưởng là anh đã quên em rồi chứ? Thật may anh vẫn còn nhớ!"
Hoàng Thiếu Hoa nhíu mày thật chặt, bàn tay đặt trên bàn từ lúc nào đã siết lại thành quyền.
"Cậu muốn gì?"
Giọng nói trong trẻo bên kia liền vang lên, trong đó nghe rõ một chút khinh miệt cùng cợt nhả.
"Muốn gì? Để xem...em cũng không biết mình muốn gì...coi như là em muốn anh chết đi!"
"..."
"Bất quá anh đừng lo. Anh nhất định không ra đi một mình, còn có người sẽ theo anh, để cùng anh làm bầu bạn!"
Hoàng Thiếu Hoa nheo mắt lại, nguy hiểm khàn khàn giọng.
"Cậu nói thẳng đi, đừng dong dài nữa!"
Bên kia bỗng vang lên tiếng cười vụn vặt.
"À, bao nhiêu năm anh vẫn nóng nảy như vậy. Nóng tính không tốt, không phải sao?"
Hoàng Thiếu Hoa bất giác gằn giọng.
"Nếu không có gì để nói thì câm miệng đi. Tôi không có thời gian dành cho cậu!"
"Thiếu Hoa, anh không muốn gặp con trai mình hay sao?"
"Cậu...Cảnh Du? Nó có việc gì?"
"Không, không phải. Là đứa còn lại!"
"..."
"Hứa Ngụy Châu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-noi-tieng-yeu-em/2049514/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.