Khi Ngụy Châu tỉnh dậy, liền nhận ra mình đang bị trói ngồi trên ghế. Xung quanh là một chậu lửa lớn, nhiệt độ hừng hực phả vào người khiến y vô cùng khó chịu. Mồ hôi nhễ nhại rơi xuống hõm vai một mảnh ướt át. Tóc bệt lại thành đoàn trên gò má. Thái dương đau buốt đến lợi hại, tròng mắt đầy tơ máu đỏ. Ngụy Châu nặng nề ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, nhưng lúc này không một bóng người. Trong kho chỉ là một mảnh tối tăm, dường như đang là buổi tối, y có thể nghe tiếng côn trùng rền rả kêu trong làn mưa rào rào bên ngoài.
Ngụy Châu cố gắng làm sâu thêm hơi thở cho mình thanh tỉnh. Y giương đôi mắt mờ mịt nhìn lên, bất giác phát hiện ra có một ai đó đang bị treo lơ lửng trên thanh cẩu hàng cách đó không xa. Y nhắm nghiền mắt lại khẽ lắc lắc đầu, mở mắt ra nhìn lần nữa thì phát hiện đó chính Tống Huy. Thân trên của hắn bị cởi trần, trên lưng chi chít vết roi da máu thịt một mảng mơ hồ. Hắn dường như đã bất tỉnh. Bất giác, Ngụy Châu thấy khóe mắt mình một trận ẩm ướt. Y run run giọng gọi hắn.
"Huy...Huy à..."
Lúc này, Ngụy Châu thà rằng chính bản thân mình thay Tống Huy chịu những đòn roi kia, còn hơn nhìn thấy hắn một thân thương tích như vậy. Ngụy Châu cảm thấy lòng mình tựa như có ai đó đang dùng dao hung hăng đâm vào, đau đớn đến lợi hại.
"Cậu nên lo cho chính mình thì hay hơn!"
Từ lúc nào, một giọng nói trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-noi-tieng-yeu-em/2049507/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.