*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Dục rống xong cũng không quản một phòng đầy người, trực tiếp đẩy cửa về phòng của mình.
Đinh Sơn cùng Tưởng Mạn Thù hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Đinh Sơn mặt tối sầm lại nói: “Con trai bà dạy dỗ rất tốt”.
Tưởng Mạn Thù cho là ông đang nói móc mình, vốn định trả lại một câu, ai biết ý của Đinh Sơn chính là thật sự tốt, trong nháy mắt nét mặt của Tưởng Mạn Thù liền tươi như hoa, năm mới không cần mắng người thật tốt.
Tần Dục ngồi ở trong phòng, hắn cảm thấy mạch máu cuả mình như sắp bể ra, Tưởng Mạn Thù đến gõ cửa muốn an ủi hắn, Tần Dục liền nói mình chỉ muốn được yên tĩnh một mình, bảo bọn họ cứ tự ăn tết đi, cuối cùng Tưởng Mạn Thù đành phải đứng ngoài cửa khuyên bảo hắn vài câu sau đó mới rời đi, không lâu sau, ngoài phòng liền truyền đến tiếng chơi mạc chược.
Tần Dục: “...”
Đinh Sơn dẫn theo năm người, Tưởng Mạn Thù dẫn theo một người, vừa vặn tám người đủ cho hai bàn mạc chược, bọn họ đánh hăng say không còn biết đâu là trời đâu là đất.
Tinh.
Tin nhắn của Lục Giác trở thành niềm an ủi duy nhất của Tần Dục trong tối nay.
Lục Giác: <( ̄︶ ̄)> Tân xuân vui vẻ, bác gái nói sẽ về ăn tết với anh phải không?
Tần Dục: Đinh Sơn cũng tới.
Lục Giác: Vậy rất tốt a.
Tần Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-len-dinh-cao/3157592/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.