*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Dục rống xong cũng không quản một phòng đầy người, trực tiếp đẩy cửa về phòng của mình.
Đinh Sơn cùng Tưởng Mạn Thù hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Đinh Sơn mặt tối sầm lại nói: “Con trai bà dạy dỗ rất tốt”.
Tưởng Mạn Thù cho là ông đang nói móc mình, vốn định trả lại một câu, ai biết ý của Đinh Sơn chính là thật sự tốt, trong nháy mắt nét mặt của Tưởng Mạn Thù liền tươi như hoa, năm mới không cần mắng người thật tốt.
Tần Dục ngồi ở trong phòng, hắn cảm thấy mạch máu cuả mình như sắp bể ra, Tưởng Mạn Thù đến gõ cửa muốn an ủi hắn, Tần Dục liền nói mình chỉ muốn được yên tĩnh một mình, bảo bọn họ cứ tự ăn tết đi, cuối cùng Tưởng Mạn Thù đành phải đứng ngoài cửa khuyên bảo hắn vài câu sau đó mới rời đi, không lâu sau, ngoài phòng liền truyền đến tiếng chơi mạc chược.
Tần Dục: “...”
Đinh Sơn dẫn theo năm người, Tưởng Mạn Thù dẫn theo một người, vừa vặn tám người đủ cho hai bàn mạc chược, bọn họ đánh hăng say không còn biết đâu là trời đâu là đất.
Tinh.
Tin nhắn của Lục Giác trở thành niềm an ủi duy nhất của Tần Dục trong tối nay.
Lục Giác: <( ̄︶ ̄)> Tân xuân vui vẻ, bác gái nói sẽ về ăn tết với anh phải không?
Tần Dục: Đinh Sơn cũng tới.
Lục Giác: Vậy rất tốt a.
Tần Dục đột nhiên cảm giác thấy một bụng đầy uất ức cùa mình chỉ có thể chia sẻ với Lục Giác: Mẹ anh mang theo tình nhân của mình, Đinh Sơn thì dẫn theo năm nữ nhân tới.
Lục Giác: (⊙? ⊙).
Lục Giác: Em có gói sủi cảo cất trong tủ lạnh, đến lúc đó mọi người nhớ luộc ăn, bất quá nhiều người như vậy, không biết có đủ hay không?
Tần Dục: Đói không chết bọn họ.
Đại khái là cách màn hình cũng có thể cảm giác được oán khí của Tần Dục, kỳ thực ngẫm lại, Tần Dục trưởng thành từ một gia đình kỳ ba như vậy mà vẫn có thể khỏe mạnh lớn lên cũng rất thần kỳ, Lục Giác chăm sóc đến tâm tình của Tần Dục, nên liền nhanh chóng thay đổi đề tài.
Kết quả hai người chưa nói được vài câu, Lục Giác bỗng nhiên ném một câu anh của em đến, rồi im hơi lặng tiếng, ánh sáng của màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt bi thảm của Tần Dục, đêm 30 này của hắn đúng thật là thê thê thảm thảm.
Lúc 8h, trong nhà lại có hai người nữa tới, đó chính là Lăng Phong và Mạc Tầm, hai người này không muốn cuối năm mà phải ở khách sạn xem tiết mục mừng xuân, liền mang theo rượu ngon, đồ ăn và pháo hoa đến tá túc nhà Tần Dục, vốn bọn họ không muốn Tần Dục phải cô đơn quạnh quẽ một mình đón tết, không nghĩ tới lúc này nhà Tần Dục lại náo nhiệt như vậy. Lăng Phong và Đinh Sơn liếc mắt nhìn nhau liền biết đối phương là người đồng đạo, trò chuyện một lát liền rất hợp cạ với nhau, đối với loại học thần như Mạc Tầm, tiếng Ý chỉ là chuyện nhỏ, rất nhanh đã có thể trò chuyện vui vẻ với tiểu tình nhân của Tưởng Mạn Thù.
Nói chung, Tần Dục cảm thấy một đống bệnh thần kinh trong nhà có thêm hai người nữa, nhìn một phòng náo nhiệt như vậy, hắn đột nhiên cũng cảm thấy không tệ.
Tần Dục nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không biết nhà ai đốt pháo hoa, mà pháo hoa muôn màu muôn vẻ nổ tung trên bầu trời, trông vô cùng rực rỡ. Trước kia, mỗi dịp tết chỉ có mình hắn, Tần Phương Vỹ và Thẩm Diệu Dương đón tết cùng nhau, ngay cả Tưởng Mạn Thù cũng chỉ gọi điện chúc tết một câu mà thôi, bây giờ hai người cùng đón tết với hắn, một người thì biến mất một người thì ngồi tù, khiến hắn có chút cảm giác cảnh còn người mất.
“Pháo hoa mà tớ mang đến còn đẹp hơn cái này nhiều!” Mạc Tầm đột nhiên bắt đầu ồn ào, sau đó hắn rủ mọi người cùng nhau ra ngoài bắn pháo hoa, hắn chọn một cái to nhất đưa cho Tần Dục, nói là chúc Tần Dục tân xuân hoa đào nở rộ, tình duyên thuận lợi. Nhưng Tần Dục thật không hiểu hoa đào, tình duyên và pháo hoa thì có liên quan gì đến nhau.
Trên TV, người dẫn chương trình cùng tất cả khách mời đều ngừng lại, trên màn ảnh xuất hiện một chiếc đồng hồ đếm ngược, ngoài phòng tiếng pháo hoa điếc tai nhức óc không ngừng vang lên, ánh sáng của pháo hoa làm cho bầu trời sáng rực như ban ngày, trên mặt mỗi người đều là nụ cười hạnh phúc, tích tắc tích tắc thời điểm 0 giờ càng ngày càng đến gần.
Bỗng nhiên, Tần Dục cảm thấy chiếc điện thoại trong túi mình rung lên, hắn lấy điện thoại ra, thời gian vừa vặn lúc 0 giờ.
“Tần Dục...”
Sau một tiếng vang thật lớn, là tiếng pháo hoa vang lên, người trong sân đều ôm nhau chúc mừng năm mới, tiếng nói của Lục Giác hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng huyên náo ồn ào.
Rõ ràng xung quanh đang huyên náo ồn ào như vậy, nhưng Tần Dục lại cảm thấy cả thế giới tựa hồ như lắng laị, hắn có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ bên đầu bên kia điện thoại, hắn có thể nghe thấy rõ giọng nói của Lục Giác.
Tiếng pháo hoa dần dần nhỏ đi, Lục Giác có chút lo lắng hỏi: “Tần Dục anh có nghe em thấy em vừa nói gì không?”
Không nghe, thế nhưng Tần Dục có thể đoán được, cho nên hắn cười nhẹ: “Anh cũng vậy”.
Hai người đều ôm điện thoại nở nụ cười hạnh phúc.
Ngày mùng một, Lục Giác quả nhiên giữ lời hứa, vừa qua buổi trưa liền chạy tới Tần gia, nhưng lúc này, trong phòng khách Tần gia rất nhiều người vẫn đang nằm la liệt.
Lục Giác nháy mắt mấy cái: “Tối hôm qua xem ra rất náo nhiệt”.
Tần Dục lườm một cái, ôm lấy Lục Giác đi ra ngoài, hắn mới không cần nhiều kỳ đà cản trở mình nói chuyện yêu đương như vậy, kết quả chân trước mới vừa bước đi chân sau đã bị Mạc Tầm vừa tỉnh lại ôm lấy, Mạc Tầm tha thiết mong chờ nhìn Lục Giác: “Thật đói, cầu cứu vớt”.
Tần Dục: “...”
Lục Giác nhìn bộ dáng của Mạc Tầm cũng không giống như nói giỡn, xem ra thật sự là đói bụng, cậu nghĩ Mạc Tầm đã giúp cậu và Tần Dục rất nhiều, đương nhiên không thể bỏ lại Mạc Tầm không quản.
“Được, tôi nấu cho cậu ăn”.
Nghe vậy, Tần Dục liền suy sụp, thế giới tốt đẹp hai người của hắn đâu a.
Sau đó Lục Giác nghe Mạc Tầm thao thao bất tuyệt phùn tào, Tần Dục ở bên cạnh mặt tối sầm đi tới đi lui, cuối cùng rốt cuộc Lục Giác cũng đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Nói đơn giản chính là người đến quá nhiều, Tần Dục lại không dự trữ sẵn nhiều đồ ăn đến vậy, đêm 30 lại không có quán nào mở cửa, cuối cùng cũng nhờ đồ ăn vặt của Lăng Phong và Mạc Tầm mang đến cứu vớt, nhưng đến nửa đêm, tất cả mọi người lại đói bụng. Trong tủ lạnh đúng là có nguyên liệu nấu ăn, nhưng vấn đề là không, có, một người, nào, biết, nấu!
Cuối cùng Tần Dục chỉ có thể luộc sủi cảo cho mọi người ăn, Tần đại gia trực tiếp bỏ sủi cảo vào trong nước lạnh khiến sủi cảo đều bị trướng lên mới mở bếp, sau đó mùi vị của sủi cảo thật là một lời khó nói hết... Mặc dù mọi người vẫn ăn hết sạch.
“Các người đều ăn không còn một cái mà còn không thấy ngại phùn tào tôi?” Tần Dục nghe Mạc Tầm nhắc tới, liền bắt đầu phản công: “Toàn bộ sủi cảo Lục Giác làm cho tôi đều bị các người ăn sạch, tôi còn chưa tính! Cậu đúng là kẻ ác cáo trạng trước”.
Lục Giác dở khóc dở cười nhìn Tần Dục và Mạc Tầm tranh cãi, đúng là giống như tiểu bằng hữu cãi nhau ở nhà trẻ, cuối cùng hai người còn đòi Lục Giác phân xử, Lục Giác liền trực tiếp đuổi hai người ra khỏi phòng bếp, cậu mới không cần làm thầy giáo nhà trẻ đâu.
Lục Giác mở tủ lạnh ra, thịt rau hải sản tươi đều có đủ, đám người này vậy mà còn có thể đói, cậu lắc đầu một cái thở dài.
Dầu sôi cậu thả tôm vào, một lát sau mùi thơm của món ăn liền trôi dạt đến phòng ăn, từng người bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, đều đang nhìn chằm chằm vào thân ảnh bận rộn trong phòng bếp. Lục Giác bưng món ăn ra, phát hiện một vòng người đã vững vàng ngồi trên bàn ăn, năm mỹ nữ Tần Dục nhắc tới hôm qua không thấy tăm hơi, ước chừng đã bị Đinh Sơn đuổi đi, chỉ còn lại người nhà và bằng hữu của Tần Dục.
Tưởng Mạn Thù hiền lành hòa ái nhìn Lục Giác, thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu với tiểu tình nhân của bà, nhưng ánh mắt trước sau cũng dính trên người Lục Giác, như đang lấy le khoe khoang mình có con dâu tốt. Mạc Tầm Lăng Phong đã gặp Lục Giác mấy lần, cũng không có gì xa lạ, cho nên bọn họ không nhìn người chỉ nhìn chăm chú vào món ăn, Mạc Tầm đã thèm lắm rồi, toàn bộ khuôn mặt đều hận không thể vùi vào trong món ăn trên bàn. Chỉ có Đinh Sơn, một đôi mắt đen kịt đang tinh tế đánh giá Lục Giác.
Nhận thấy ánh mắt của Đinh Sơn, Lục Giác liền có chút khẩn trương, nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại, tiêu sái đến trước bàn ăn: “Sợ mọi người chờ lâu, nên con chỉ làm mấy món ăn thường ngày”.
Tôm xào dầu, canh rau thịt viên, củ cải sợi nước gà, cà tím kho tàu, cánh gà nướng, trứng xào cà chua, năm món mặn một món canh, đều là những món ăn gia đình dễ làm.
“Không không không, so với tối qua, quả thật là thiên đường!” Mạc Tầm nịnh nọt một câu.
Tần Dục lườm hắn một cái, cái gì gọi là so với tối qua, hắn không ngại Mạc Tầm khen Lục Giác, nhưng vô cùng để ý Mạc Tầm tiện thể nói móc mình.
Lăng Phong nở nụ cười: “Tần Dục cậu đừng trừng, Tiểu Tầm nhà tôi chỉ nói sự thật”.
“Người chỉ biết ăn câm miệng”. Tần Dục nói xong câu này tựa hồ phát hiện, giống như mình tự chửi mình, cho nên không nhanh không chậm bù thêm một câu: “Ăn nhờ”.
Mọi người thấy Tần Dục tự nói móc mình, liền cười ha ha, ngay cả Đinh Sơn cũng cong cong khóe miệng.
Tần Dục hừ một tiếng, lôi kéo Lục Giác ngồi ở bên cạnh mình, chén đũa hai người dùng đều là một đôi, bởi vì còn đang trong ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, nên ăn một bữa cơm cũng dính sát vào nhau, anh đút em một miếng, em gắp cho anh một đũa, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Mạc Tầm ai nha kêu to một tiếng: “Mắt chó của tôi”.
Tai của Lục Giác đỏ hồng cả lên, có chút ngượng ngùng cười cười, Tần Dục da mặt so với tường thành còn dày hơn, mới không ngại Mạc Tầm trào phúng hắn.
Đoàn người cơm nước xong, Tần Dục và Lục Giác cùng nhau rửa chén, kỳ thực hắn muốn nhân cơ hội này để ở riêng với Lục Giác, cho nên ngay cả việc rửa chén cũng cướp làm.
Lục Giác suy tư một chút mới dùng cùi chỏ đụng Tần Dục một cái: “Em cảm thấy coi như anh không muốn tiếp nhận gia nghiệp Đinh gia, cũng phải bồi cha mình nhiều hơn một chút”. Đinh Chiếu vừa mất, trong lòng Đinh Sơn nhất định cũng khó chịu.
Sau khi Lục Giác nói xong phát hiện Tần Dục nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trong lòng cậu hồi hộp, có chút thấp thỏm nói: “Em chỉ là kiến nghị với anh, anh muốn làm thế nào cũng được”. Lục Giác lo lắng Tần Dục tức giận mình nhúng tay vào chuyện nhà của hắn.
Trong phòng bếp hai người nghiễm nhiên đang trải qua thế giới hai người ngọt ngào, không chú ý tới Đinh Sơn đang đúng ngoài cửa, Đinh Sơn vốn muốn gọi Tần Dục ra ngoài nói chuyện, vừa vặn nghe được câu này của Lục Giác, bước chân của ông bỗng dưng khựng lại, rơi vào trầm tư, một hồi lâu ông mới ho nhẹ một tiếng, đánh thức hai người ra khỏi thế giới ngọt ngào.
Đinh Sơn nói với Tần Dục: “Đi ra ngoài tâm sự”.
Lục Giác cách cửa sổ sát đất nhìn hai cha con đang nói chuyện ở ngoài ban công, từ lúc hai người này đi ra ngoài, cậu liền đứng ngồi không yên.
Tưởng Mạn Thù hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bác gái, người nói cha của Tần Dục có phản đối chuyện của chúng con hay không?”
“Ý kiến của ông ta không quan trọng”. Tưởng Mạn Thù liếc mắt một cái nhìn thấu bản chất.
“...”
“Đứa bé Tiểu Dục tuy rằng không ở chung với ta quá nhiều, nhưng tính tình của nó ta cũng hiểu, khi nó đã nhận định chuyện gì, dù có đụng phải tường sắt cũng sẽ không quay đầu lại, đừng nói Đinh Sơn, cho dù là ta nó cũng sẽ không nghe. Ngược lại bên nhà con nói thế nào?” Tưởng Mạn Thù do dự một chút lại nói: “Hồi Tiểu Dục nằm viện, người đến thăm nó hình như là người của Diệp gia, người kia là anh trai của con?”
“Con là con nuôi của Diệp gia”.
Tưởng Mạn Thù ‘Ồ’ một tiếng, lập tức trên mặt lộ ra mấy phần buồn rầu.
Lục Giác biết bà là lo lắng bên Diệp gia không dễ nói chuyện, càng lo sợ cậu sẽ vì không chịu được áp lực mà rời khỏi Tần Dục, liền vội vàng nói: “Tâm ý của con cũng giống như Tần Dục, bác gái cứ yên tâm đi”.
Tưởng Mạn Thù cười vỗ vỗ vai Lục Giác: “Đứa nhỏ con ta yên tâm, ngốc vù vù, không bị Tiểu Dục nhà ta bắt nạt là tốt rồi”.
Lục Giác xoa xoa ngón tay, nhỏ giọng nói: “Tần Dục rất tốt, sẽ không bắt nạt con”.
Tưởng Mạn Thù ngơ ngác, không nói gì nhìn trời, đứa nhỏ này đúng thật là ngốc a.
Đinh Sơn tán gẫu xong với Tần Dục liền rời đi, bất quá trước khi đi ông còn chủ động chào Lục Giác một cái, khiến cho Lục Giác có chút thụ sủng nhược kinh, Đinh Sơn đi rồi, bốn người khác cũng rất thức thời cáo từ, nếu còn không đi, bọn họ có thể bị ánh mắt của Tần Dục bắn thành tổ ong vò vẽ.
“Bác trai nói thế nào?” Lục Giác bất an hỏi, tuy rằng cậu biết rõ ý kiến của Đinh Sơn không quan trọng, nhưng trong lòng vẫn hi vọng hai người được tất cả người nhà chúc phúc.
Tần Dục trầm mặt.
“Bác trai không đồng ý?” Trái tim của Lục Giác nhảy đến cổ họng.
Nhìn Lục Giác vừa sợ vừa hoảng loạn, rốt cuộc Tần Dục không nhịn được bật cười: “Đùa em thôi, lão già kia sao có khả năng phản đối”.
Đinh Sơn khi còn trẻ đều sống trên lưỡi đao, đến tuổi này rồi, đều đặc biệt coi trọng tình thân, càng hi vọng có tri kỹ bồi bên người, con trai ông đã có, nhưng tri kỷ lại khó tìm, cho nên nhìn thấy Tần Dục và Lục Giác tình cảm tốt như vậy, Đinh Sơn vừa vui mừng lại có chút ước ao.
“A?”
Tần Dục không nói hai lời ôm lấy Lục Giác, bắt đầu giở trò: “Không nói về bọn họ nữa, hiện tại rốt cuộc cũng không còn ai quấy rầy chúng ta”.
“A... A...” Tần Dục anh có thể nói rõ ràng mọi chuyện rồi mới táy máy được không a!
Toàn bộ tết xuân, Tần Dục cùng Lục Giác đều trôi qua ở trên giường, vốn Diệp Thành có gọi điện kêu Lục Giác về nhà đi chúc tết, nhưng lúc này Tần Dục thông mình, liền nằm nhoài lên ngực Lục Giác, tội nghiệp nhìn cậu, cuối cùng Lục Giác chịu không nổi, liền nói dối Diệp Thành, lưu lại bên người Tần Dục ăn tết.
Đối phó với Lục Giác, mềm còn tốt hơn cứng rất nhiều.
Tết xuân đảo mắt liền trôi qua, còn chưa tới tết nguyên tiêu, Tần Dục và Lục Giác liền đã đi làm trở lại, lần này ông chủ lớn vung tay, trực tiếp sửa lại kịch bản, tăng không ít đất diễn cho Lục Giác, còn vai diễn của Đinh Chiếu không thể dùng, cho nên Lục Giác được nâng thành vai nam thứ ba, ông chủ lớn này tất nhiên là Đinh Sơn, cũng không biết Đinh Sơn nói gì với biên kịch, mà sau khi sửa lại, cảnh diễn giữa Tần Dục và Lục Giác tăng vọt, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng nói chung hai người bọn họ rất được lợi.
Phim thần tượng, chế tác hậu kỳ thường khá nhanh, nên một tháng sau, bộ phim liền được công chiếu, vốn có đài truyền hình đã định sẵn lịch chiếu phim của đầu năm, nhưng do không chịu nỗi hậu đài cứng rắn của bộ phim này, cùng tiếng hô hò của người xem, cuối cùng cũng mua lại bộ phim này dự định phát sóng trong kỳ nghỉ hè.
Nội dung của bộ phim này chủ yếu kể về một cậu con trai nhà giàu ngạo kiều sinh lòng ngưỡng mộ với cô gái nghèo hoạt bát đáng yêu, thế nhưng cô gái nghèo chỉ tâm tâm niệm niệm nam thứ, đối với tâm ý của nam chính làm như không tháy, nam thứ ba và nam chính là thanh mai trúc mã, thường vì giúp nam chính theo đuổi nữ chính là bày mưu hiến kế, kỳ thực kinh nghiệm yêu đương của nam thứ ba chỉ là con số không, cho nên mấy mưu kế mà cậu bày ra đều thất bại, tạo nên nhiều tình huống dở khóc dở cười.
Tình yêu của nữ chính và nam chính chính là theo mô típ cô bé lọ lem và vương tữ quen thuộc, bất quá do tính cách các nhân vật trong phim đều được thay đổi theo hướng phim tình cảm hài nên cũng khá mới lạ. Nam chính ngạo kiều độc miệng, nam thứ ôn nhu ấm áp, nam thứ ba hài hước vui vẻ, nữ chính tuy vẫn đi theo con đường ngốc bạch ngọt, nhưng vẫn có một mặt thông minh kiên nghị, ngay cả nữ thứ cũng không phải là kiểu Bạch Liên hoa điển hình, mà là một đại tiểu thư bướng bỉnh thiện lương, cũng nữ chính là một đôi chọc cười.
Nhìn chung, bộ phim này được khán giả tương đối khen ngợi, thế nhưng sau mấy tập phát sóng, khán giản dần dần cảm thấy không đúng, tại sao một bộ phim thần tượng thanh xuân tốt đẹp dần dần lại biến thành một bộ phim tình yêu bách hợp và giảo cơ?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]