“Anh nên mừng là lần này Lục Giác không có chuyện gì”. Tần Dục cắn răng nghiến lợi dùng cánh tay gắt gao đè lên ngực Thẩm Diệu Dương.
Phẫn nộ trong lòng như cơn sóng cuồn cuộn, diễn trò con mẹ nó! Từ từ con mẹ nó! Tần Dục chỉ cần vừa nghĩ đến cái giá đèn có thể nện trúng người Lục Giác, là hắn đã không có cách nào trấn định được.
“Khụ...” Thẩm Diệu Dương bị ép tới thở không nổi, ngước đầu thở hổn hển.
Tần Dục nhìn Thẩm Diệu Dương chằm chằm, nhìn hắn bởi vì thiếu dưỡng khí, mà mặt bắt đầu đỏ như gan heo, rõ ràng trước đây mình yêu người đàn ông này như vậy, không nỡ để hắn chịu một chút thương tổn, bây giờ mình lại có thể dễ dàng bóp cổ hắn như thế, trong mắt còn không có một chút dao động nào.
“Em, em buông tay”. Thẩm Diệu Dương khó nhọc nói.
Đáy mắt Tần Dục xẹt qua một tia chán ghét, tạm thời buông Thẩm Diệu Dương ra, nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Thẩm Diệu Dương khom lưng, dùng sức ho khan, hít sâu mấy cái, sắc mặt mới khôi phục lại bình thường, hắn chầm chậm đứng thẳng người dậy, tựa lưng vào cái cây ở đằng sau, cúi đầu không yên lòng chỉnh lại mắt kinh, trên mặt là dấu tay có thể thấy rõ: “Em không giả bộ nữa sao?”
Giọng nói của Thẩm Diệu Dương không có một chút bất ngờ nào, như là đã đoán được từ lâu.
“Không cần thiết”. Nếu hậu quả của việc lá mặt lá trái chính là liên lụy đến Lục Giác, thì Tần Dục tình nguyện cùng hai người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-len-dinh-cao/3157578/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.