Lăng Phong cười giảo hoạt giống như một con hồ ly: “Tên ngốc Mạc Tầm kia biết cậu có người mới, liền om sòm đòi tới thăm, tôi tự nhiên phải đi cùng em ấy”.
Tần Dục bất động thanh sắc, lẳng lặng nhìn Lăng Phong, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt, bị hắn nhìn chăm chú như thế một lúc, Lăng Phong vung vung tay, thỏa hiệp nói: “Tôi chính là muốn nhìn thử sau chuyện này cậu có thay đổi gì không”.
Lăng Phong là người bước ra từ sự đấu đá đầy máu mé của gia tộc, hắn chưa bao giờ tin chuyện huynh hữu đệ cung phụ từ tử hiếu, tình thân giữa Tần Dục và anh trai khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ, nhưng tình huống bây giờ, lại làm cho hắn khá đồng tình ẩn ẩn có chút ý cười trên sự đau khổ của người khác.
“Kết luận của cậu là?” Tần Dục làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Trước đây thời điểm Lăng Phong quen biết Tần Dục, hắn chỉ là một thiếu gia nhà giàu không buồn không lo, nóng nảy, chói mắt, thậm chí còn mang theo chút đơn thuần, hiện tại hào quang của hắn vẫn sáng lạn như cũ, nhưng Lăng Phong biết hắn đã thay đổi.
“Hiện tại tôi rất có hứng thú hợp tác với cậu”. Lăng Phong nói ra mục đích thật của mình.
“Tôi đích thực là muốn giành lại Tần gia, nhưng tôi cũng không có ý định mượn sức lực của người khác”. Tần Dục rất thẳng thắn từ chối.
“Tại sao?” Lăng Phong không rõ: “Không cần phải cố chấp như vậy, chúng ta hợp tác, cậu không phải mất nhiều sức như bây giờ”.
“Để tránh khỏi dẫn sói vào nhà”. Trong đôi mắt đen thẫm của Tần Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-len-dinh-cao/3157561/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.