Tuy rằng trong mật thất có camera hồng ngoại, nhưng độ rõ nét có hạn, khán giả chỉ có thể mờ hồ nhìn thấy hai bòng người đang dựa vào nhau, chính bởi vì biết khán giả không thể thấy rõ, nên Tần Dục mới dám trắng trợn dán vào người Lục Giác nói chuyện như vậy.
Trong tầm nhìn có hạn, Tần Dục nhìn thấy Lục Giác rụt cổ một cái, cũng không biết là bởi vì mình, hay là bởi vì tối.
Lục Giác mạnh miệng nói: “Tôi không có sợ”.
“Vậy tôi đọc tiếp?” Tần Dục như đang trưng cầu ý kiến của Lục Giác.
Biểu tình của Lục Giác xoắn xuýt, lắc đầu cũng không phải, mà gật đầu cũng không phải.
“Thi thể trong phòng...”
Bản năng nhanh hơn so với suy nghĩ, Lục Giác kéo lấy quần áo của Tần Dục ngăn hắn lại, linh quang chợt lóe, liền nhanh trí mượn cớ: “Nhanh đi xem đi, đừng lãng phí thời gian”.
Quần chúng vây xem 1: Tôi cá một trái dưa chuột, Lục Giác sợ.
Quần chúng vây xem 2: Tôi thêm một chiếc xe.
Một chú cá pecca nhỏ: Wuli Tiểu Lục Giác không phải sợ, nhanh nhào vào ngực chị nè, chị sẽ bảo vệ cưng. (Wuli = của chúng tôi, nhà tôi; ở đây có thể hiểu là nhà tôi)
Chuồn chuồn bay nha bay: Nha nha nha, nếu như nam thần có thể đọc ở bên tai tôi, dù có là truyện ma tôi cũng sẽ nghe.
Quần chúng vây xem 3: Là lỗi giác của tôi sao, tại sao tôi lại cảm thấy truyện ma Tần Dục đọc lại có một loại cảm giác ‘Mùa xuân đến, đám động vật nhỏ lại động □□’ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-len-dinh-cao/3157532/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.