Vệ Tiếu lần đầu tiên được tỏ tình trực tiếp như vậy.
Câu chuyện đứng sững tại đó.
Chỉ là cách nói hạ thấp mình của Lưu Kình, khiến cậu nhất thời không thốt được lời từ chối.
Vệ Tiếu đứng đỡ đẫn.
Lưu Kình biết mình muốn câu trả lời ngay là không thể được, nhưng lời của anh đã đến mức buộc phải nói ra, nếu không nói ra, Lưu Kình sợ mình sẽ uất mà chết.
Lưu Kình không dám ép buộc, cất bước đi luôn, nhường không gian lại cho Vệ Tiếu, để cậu suy nghĩ kĩ.
Vệ Tiếu nằm nghỉ không yên. Có lẽ bởi chột dạ, cậu có cảm giác cả phòng toàn mùi của Lưu Kình, đến giường cũng có, khiến cậu bất an. Vệ Tiếu nghĩ bất luận thế nào mình cũng không thể ở đây tiếp được nữa, chỉ sợ ở lâu sẽ xảy ra những chuyện không mong đợi, hễ nghĩ vậy, Vệ Tiếu lại càng sợ.
Thậm chí đồ của mình còn không thu dọn xong, cậu vội vã xách valy rời khỏi đó.
Nhưng người vừa ra đến cửa thang máy, Vệ Tiếu nhìn thấy Lưu Kình đang đứng đó chờ với vẻ mệt mỏi.
Vệ Tiếu kinh ngạc.
Nom Lưu Kình bình tĩnh lạ lùng. Nhìn Vệ Tiếu một chặp sau, anh mới chầm chậm bước lại, cất giọng rất ấm áp: “Chưa ăn sáng đã đi sao?” Nói đoạn, anh giành lấy hành lý từ tay Vệ Tiếu.
Tim cậu đập mạnh, đứng bất động nhìn anh, không biết anh định làm gì.
Lưu Kình đứng đó lầm bầm như thể đang dặn dò một dứa trẻ sắp sửa đi chơi xa: “Em về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-lam-nguoi/2972354/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.