Lưu Kình muốn lấy lại tiền của mình nhưng không thể nói thẳng với Vệ Tiếu.
Khi hai người trở về, anh tỏ vẻ trong sáng nói với Vệ Tiếu chuyện người nhà mình.
Đây là lần đầu tiên từ khi mất trí nhớ, anh quan tâm đến người nhà của mình. Trước đây do Lưu Kình bị người nhà bỏ rơi nên Vệ Tiếu không bao giờ nhắc chuyện này trước mặt anh, sợ anh lỡ biết chuyện thì càng thêm đau lòng.
Lần này nghe xong, Vệ Tiếu cố nói tốt về người nhà của Lưu Kình: “Cha cậu bận việc lắm, không có thời gian mới thuê tôi đến chăm sóc cậu.”
Lưu Kình không nghe, trong lòng anh biết rõ mọi chuyện, dù sao đau lòng cũng đã đau lòng từ lâu rồi, lúc này cần mở rộng lòng. Nếu không phải để Vệ Tiếu có thêm chút tiền, có đánh chết anh cũng không nghĩ đến chuyện tìm người nhà mình để lấy tiền.
Lưu Kình muốn đi gặp cha, Vệ Tiếu không có lý do gì ngăn cản, vả lại cậu việc gì phải ngăn cản, có khi gặp nhau quan hệ của họ trở nên tốt đẹp thì sao?
Sinh ra trong một gia đình bình thường, Vệ Tiếu luôn nghĩ mọi việc theo chiều hướng tốt đẹp. Chỉ là khi đi rồi, Vệ Tiếu mới nơm nớp lo lắng. Cậu đã gặp và biết được sự thay đổi của người nhà Lưu Kình, trên đường đi cứ luôn miệng nhắc nhở Lưu kình phải lễ phép.
Thành ra Lưu Kình phải an ủi ngược cậu.
Nhưng tâm trạng của Lưu Kình cũng trầm lắng xuống rất nhiều, tim ngập tràn ấm áp.
Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-lam-nguoi/2972337/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.