Không rõ đã qua bao lâu, Vệ Tiếu thấy tình hình Lưu Kình tựa hồ ổn định liền hỏi: “Có thể dậy được chưa?”
Lưu Kình cảm thấy người không sao rồi, liền gật đầu.
Ra ngoài, trời đã sập tối. Vệ Tiếu rất cẩn thận, biết đây là nơi không ai đặt chân đến nhưng vẫn chu đáo đóng cửa trước khi ra về.
Khốn nỗi cánh cửa sắt đã quá cũ kỹ, lề cửa han gỉ, khi mở ra thì còn thuận hướng, chứ khi đóng lại ngược hướng khó khăn hơn nhiều.
Vệ Tiếu đẩy một lúc lâu mà cửa chẳng động, đành dùng thân ép sát cánh cửa, dùng lực của thân người đẩy đóng lại. Lưu Kình thấy vậy cũng cố dùng thân hình yếu ớt của mình đẩy cửa vào cùng với cậu.
Rốt cuộc với sức lực của hai người, cửa cũng được đóng lại.
Cậu dính bẹp vào cửa, thở phì phò vì mệt, trống ngực đập dồn dập.
Lưu Kình nhìn dáng vẻ điềm đạm, lấm tấm mồ hôi trên trán của Vệ Tiếu, thậm chí ở quá gần nhau, anh ngửi thấy cả mùi dầu gội đầu quen thuộc, mùi giống anh, vì cả hai dùng chung một loại dầu gội đầu.
Hình ảnh đơn giản vậy mà Lưu Kình không sao di chuyển được tầm mắt, tim đập nhè nhẹ. Anh không biết cái cảm giác như thể chua xót này là thế nào, cơn tê dại dưới đáy lòng dường như rút hết toàn bộ sức lực anh.
Anh lặng nhìn Vệ Tiếu, muốn ghép hình ảnh Vệ Tiếu bây giờ và Vệ Tiếu trước đây thành một.
Nhưng Lưu Kình nhận ra rằng không thể kết hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-lam-nguoi/2972328/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.