Vệ Tiếu nhớ lại ngày tháng đâu khổ nhất trong cuộc đời mình. Cậu nhớ cái lúc cậu mở cánh cửa, bắt gặp cặp mắt dường như có thể chảy máu bất cứ lúc nào trên khuôn mặt tối sầm của anh, nhưng lúc đó Vệ Tiếu còn chưa rõ chuyện gì. Vì vậy cậu vừa cười vừa kéo tay Lưu Kình nói giỡn: “Nơi này có khi quay phim ma được đấy.”
Thật ra căn nhà này cũng không cũ lắm, chẳng qua chi chít bụi bẩn. Nhìn kỹ thì đây đúng là kiến trúc hiện đại. Lưu Kình chẳng nói chẳng rằng, chỉ đi vào như đang mộng du. Tình cảnh đó khiến Vệ Tiếu kinh ngạc.
Anh đi dọc hành lang, móc chìa khóa trong bọc áo ra mở cửa phòng rồi đi vào, Vệ Tiếu đi theo sau. Lưu Kình có vẻ rất quen thuộc với nơi này, rẽ trái đi vào trong không chút lạ lẫm. Quả nhiên thấy một cầu thang gỗ. Chỉ là một cái cầu thang lâu đời không ai quét dọn, trông cũ kỹ mục nát.
Vệ Tiếu lo rằng khi họ bước lên, nó sẽ gãy ngay. Quả nhiên khi bước trên cầu thang, dưới chân vang lên tiếng kêu cọt kẹt, bất cứ lúc nào cũng cảm tưởng sắp bước hụt chân vào khoảng không. Một số phòng trên tầng hai đóng kín cửa, một số thì mở. Lưu Kình đẩy nhẹ cửa một phòng, là phòng đọc sách. Phong cách khá cầu kỳ, thoạt nhìn có vẻ là mốt của trước đây, bàn ghế đều rất dày, thô kệch, còn có một vài món đồ trang trí, nếu dùng mắt thẩm mỹ của thời nay thì xem ra khá quê mùa. Bên trong không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-lam-nguoi/2972325/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.