Vệ Tiếu biết sắc mặt mình đang rất khó coi nên cố gắng dịu mặt lại, vỗ về Lưu Kình: “Tôi không giận đâu, nhưng cậu phải nói cho tôi biết sự thật, nói dối là tôi giận đấy.”
Lưu Kình lúc này mới nhanh nhảu: “Em ngoan mà, em không lừa anh đâu… khi anh vất hết kẹo đi, bà Vương đưa riêng cho em một hộp khác… Em sợ anh giận… nên không nói với anh…”
Vệ Tiếu chỉ làm thinh, trong đầu cậu lúc này nghĩ mỗi chuyện của bà Vương, trước đây mới nghi ngờ, còn giờ thì sự việc đã rành rành ra đấy, không biết chuyện này mà báo lại với lão Lưu thì sẽ như thế nào. Hễ nghĩ đến bố già ấy, Vệ Tiếu lại rùng mình. Hai người chẳng mấy chốc đã đến nơi, Vệ Tiếu vẫn nghĩ lão Lưu chắc mẩm không có nhà, nào ngờ bọn họ đến vừa đúng lúc có lão. Vệ Tiếu tức tốc gọi người đi thông báo, trong thời gian hồi hộp chờ đợi, trống ngực cậu mới nổi dồn, Lưu Kình ở cạnh bên cũng có vẻ rất do dự.
Nãy giờ nhất thời xúc động, giờ cậu mới mơ hồ đoán ra ai là người đang cố hại Lưu Kình. Theo lý với tình trạng Lưu Kình hiện nay, liệu còn có thể cản đường ai được nữa cơ chứ? Cậu càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.
Giờ ai cũng biết bà chủ nhà họ Lưu là ai, con trai bà ta ắt hẳn là người kế vị số một rồi. Đang lúc do dự thì người ta cho mời hai người vào, cậu biết chắc mình không còn đường lui nữa, liền nhắc nhở Lưu Kình mấy câu, dặn anh không được chạy lung tung.
Cậu đi gặp ông chủ trong trạng thái căng thẳng cực độ, mồ hôi túa đầy lòng bàn tay, không ngừng nhắc nhở mình lời nói ra vừa phải thật trôi chảy, rõ ràng, vừa phải thật chuẩn xác, những gì không nên nói thì tuyệt nhiên không thốt ra dù chỉ nửa câu, cậu không hề muốn dây vào trò chơi ân oán, tranh đoạt gia sản của bọn nhà giàu này.
Thư phòng của Lưu Tuyết Sinh đã ở ngay trước mặt. Văn phòng của lão không hoành tráng như người ta vẫn nghĩ, không bàn ghế mạ vàng, không chói lóa sặc sỡ, mà được bài trí theo phong cách Trung Hoa đặc trưng, những thứ gia dụng trong này thậm chí đã quá cũ kĩ khiến cho toàn bộ căn phòng trông có vẻ nặng nề. Vệ Tiếu nín thở. Lúc cậu bước vào, ông Lưu đang ngồi trầm ngâm điều gì đó, hình như phải một lúc sau mới nhìn thấy cậu, lão vừa nhịp các ngón tay vào bàn vừa hỏi: “Chuyện gì?”
Vệ Tiếu vội tuôn hết những gì nãy giờ đã chuẩn bị sẵn trong óc, đồng thời còn đưa kết quả xét nghiệm của Lưu Kình cho lão xem. Trong lúc trình báo, cậu không quên chú ý thái độ của lão nhưng không đoán xét được gì, lại còn thấy ngạc nhiên khi lão đọc xong kết quả xét nghiệm mà chỉ hơi nhíu mày một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]