Vệ Tiếu vẫn hận Lưu Kình lắm, nếu không cậu đã chẳng tìm cách sát hại anh. Nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương của anh bây giờ, Vệ Tiếu quả đứng ngồi không yên.
Cậu không phải là người lòng dạ sắt đá, dòng ý nghĩ trong đầu xoay vòng xoay vòng mãi không thôi. Hoặc kệ xác Lưu Kình đi, hoặc là giúp đỡ anh. Lưu Kình đứng cúi đầu không nói gì, hàng mi rung rung, răng hình như vẫn còn đau lắm, lâu lâu lại phồng má thổi phì phì.
Vệ Tiếu hết giận, đành thở dài rồi nói với Lưu Kình: “Qua đây, tôi nghĩ cách xem nào.” Thật sự Vệ Tiếu làm sao mà biết được, phải cố nhớ xem lúc em trai Vệ Lạc đau răng, mẹ cậu đã làm ra sao.
Kết quả rảo quanh một vòng trong phòng cũng không tìm thấy thuốc giảm đau ở đâu cả, Vệ Tiếu chợt nghĩ đến mấy viên đá trong tủ lạnh, vội dốc hết số đá còn sót trong ngăn đá, bảo Lưu Kình ngậm vào.
Lưu Kình rất ngoan nói gì làm nấy, nhưng đá quá lạnh, anh lại không dám nhổ ra, thế là gắng sức nhai. Vệ Tiếu thấy thế quát: “Răng chưa đủ đau hay sao mà còn nhai?”
Miệng Lưu Kình vẫn lúng búng đá vụn, ngoan ngoãn đáp: “Lạnh.”
Vệ Tiếu vốn nghĩ sẽ giảm bớt được việc, nào ngờ việc càng thêm rắc rối, lại phải đi tìm một tấm khăn sạch, bỏ đá vào trong, bọc lại rồi áp vào chỗ đau của Lưu Kình. Lưu Kình làm theo cảm thấy đỡ đau hơn trước nhiều, còn nhìn Vệ Tiếu nhoẻn miệng cười.
Vệ Tiếu bị ánh mắt trong sáng ấy làm cho ngượng nghịu, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-lam-nguoi/138902/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.