“ K..không kịp đâu...em và anh..không thể...cùng.nh.nhau.” Nhược Lan rơi vào tình trạng không diễn đạt hết lời, cô gái này đã quá kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời trong vô vọng suốt nhiều năm nay. Mệt mỏi, thật rất mệt mỏi.
“ Cô mà nói mấy lời này nữa, tôi nhất định sẽ nghỉ chơi với cô! ” Thiên Hoàng dùng cánh tay lau đi nước mắt, mạnh dạn nói với cô gái nằm trên giường bệnh, không quên mang theo vẻ mặt đau khổ, tuyệt vọng.
Thiên Hoàng cũng tài nào hiểu được,vị trí của cô gái phiền phức này vậy mà quan trọng với mình đến thế sao? Rơi gần một lít nước mắt rồi này!
Thiên Mẫn đứng bên phía cánh cửa ra vào, cô thẹn thùng cười gượng, chăm chú nhìn ' cặp đôi' mới nhú đang tình tình cảm cảm. Cái này người ta vẫn hay gọi là có tình trong ý nè! Nhưng khổ thân, cứ thích giấu trong lòng.
“ Em...yêu..anh nhiều lắm...lần gặp này, chắc là lần...lần cuối h..hai ta gặp nhau rồi...anh hãy cố sống tốt...đừng phụ tấm chân tình...của cô gái n..nà..nào nữa..” Nhược Lan dùng toàn bộ sức lực cuối cùng còn sót lại, nước mắt rơi thành sông thành suối. Không ngờ tình mới đó đã vỡ tan.
Nhắm mắt.
Nhắm mắt bỏ quên tất cả, những thứ hào nhoáng bên ngoài, đau khổ chôn giấu bấy lâu.
Tít tít títttttttt.....tít.
Âm thanh không một ai muốn nghe thấy đã thật sự xuất hiện, người con gái nằm trên giường bệnh đã rơi vào cánh cửa rộng lớn, từ giây phút này không hẹn - không duyên - không gặp nhau nữa. Mọi thứ tưởng chừng như hôm qua, được yêu, được quan tâm nhưng không trân trọng.
Người đàn ông gục mắt xuống thành giường, run rẩy, ánh mắt thất thần không tin vào thứ đang diễn ra, trầm ngâm một lúc rõ lâu.
“ Anh Thiên Hoàng, em có mua tặng anh một chiếc áo nè, mùa đông đến rồi anh cũng nên mặc ấm một chút! ”
“ Anh Thiên Hoàng, chiều nay ghé nhà em chơi nhé. ”
Anh đừng nhăn nhó nữa, trông xấu thật luôn í, anh cười vẫn là đẹp trai hơn. ”
“ Anh mau mau tìm bạn gái đi, già rồi còn thích rong chơi mãi sao?
"
"
'Con người ai chẳng biết buồn, biết yêu? Và em cũng vậy!”
Từng câu chữ cứ thế in sâu hẳn vào tâm trí người đàn ông, đến bây giờ là thời khắc hiện hữu lên.
Khi đang dần mất một người bạn, sẽ là cảm xúc như thế nào?
Không biết người khác ra sao, nhưng với Ngô Thiên Hoàng quả thật cứ như một cú sốc lớn in sâu trong đầu, đau đớn mà có lẽ cả cuộc đời này cũng khó lòng quên được.
Căn phòng không quá rộng rãi, ngược lại còn rất thoáng mát, bầu không khí trong lành chỉ muốn hít thở thật sâu rồi tận hưởng. Nhưng đáng tiếc, Nhược Lan lại không được may mắn đến thế, cô ngay lúc này như thể đang tranh giành giữa sự sống và cái chết.
‘Nhược Lan! ” Thiên Hoàng gọi lớn, cố đưa tay lay người con gái, mong sao phép màu thật sự xuất hiện, cứu sống người con gái đáng thương này. Tuổi đời cô ấy còn quá trẻ, nhiều nguyện vọng chưa thực hiện xong, cuộc đời quá chơi vơi...
“ Cô tỉnh lại đi, cô muốn gì tôi đều đáp ứng! Làm ơn, tỉnh lại! ”“ Bình thường cô nói nhiều lắm mà, sao bây giờ lại nằm bất động ở đây? "
NOVEL
TOON
12:41
Mặc lời người đàn ông nói, Nhược Lan vẫn nhắm chặt mắt, một chút hơi thở còn sót lại cũng không còn, sự ấm áp trong cơ thể dần dần tan biến.
“ Anh Thiên Hoàng, cậu ấy đã rất thích anh. Ngay trước lúc em về Ngô gia sống, vậy mà anh nỡ lòng bỏ qua tình cảm cậu ấy dành cho anh. Bây giờ anh khóc thương gì chứ? Tới lúc cậu ấy mất, anh mới biết người ta có quan trọng với anh, thật vô nghĩa! ” Thiên Mẫn khoanh tay đứng chỉ trích. Cô nàng đã quá mệt mỏi với cách hành xử đáng ghét của ông anh trai này rồi, tại sao lúc bên cạnh lại không trân trọng? Đến lúc mất đi liền thay đổi.
Thiên Hoàng ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh buốt, trong lòng anh bây giờ còn lạnh gấp mấy lần. Một người bạn tri kỉ thật sự như vậy mà ra đi, không lời chào sao? Còn nhiều thứ chưa nói hết cơ mà!
“ Anh xin lỗi. ”
“ Nhược Lan, cô tỉnh dậy đi. Bây giờ cô mà tỉnh dậy...cô muốn tôi làm gì cũng được, có phải cô rất thích ăn kem không? Tôi sẽ đem đến cho cô vào mỗi buổi sáng. Cô muốn tôi dành thời gian cho cô đúng không? Tôi cũng sẽ chiều theo ý cô. Làm ơn...tỉnh lại! ”
Một giọng nói truyền cảm, quen thuộc xuất hiện ngay phía sau: “ Thật sao?”
Người đàn ông bất giác gật gù: “ Đúng.”
“ YEAH! ” Cô gái bất ngờ ngồi dậy, hoan hô lớn. Cô vui mừng, đập tay cùng cô bạn tâm đầu ý hợp của mình. Không ngờ, trình diễn xuất bao năm vẫn quá xuất sắc!
“ Tốt lắm Lan Lan, thành công viên mãn haha! Nhớ trả công hậu hĩnh cho tôi đấy nhé, tôi tốn nhiều nước mắt lắm rồi.” Thiên Mẫn ngó sang cô bạn, nói ra những lời chân thật từ tận đáy lòng.
Mọi người ai cũng hiểu, duy nhất một người ngơ ngác, nheo mày, nhăn mặt trông rất khó coi. Anh chàng tỏ ra bực tức khi ' câu chuyện ' này hoá ra chỉ là một vở kịch do hai cô em tinh nghịch bày nên.
Nhược Lan cười tươi rạng rỡ, đắc ý bước xuống giường, tiến gần chỗ Thiên Mẫn tay không quên nhiệm vụ đặt lên đôi vai nhỏ nhưng có chút ' năng khiếu ' này của cô: “ Okey em yêu.”
“ Tôi là trò đùa của hai người sao? ” Thiên Hoàng lập tức hỏi, sau khi đợi chờ thời cơ chín mùi.
Mang danh phận anh cả nhà họ Ngô, người đứng đầu trên dưới hàng trăm nghìn nhân viên, nhưng lại bị hại nữ nhân xinh đẹp trước mặt trêu đùa. Ngẫm nghĩ, dù là Thiên Hoàng hay ai khác cũng đều giận dữ đến phát điên đấy.
“ Anh hứa rồi đấy nhá, tụi em có ghi âm lại hết này. Đừng giở trò lật lọng! ” Thiên Mẫn hô to, kéo Nhược Lan rời đi, bỏ lại người đàn ông cùng nhiều câu hỏi hiện hữu.
'EM! ” Không hẳn tức giận hoàn toàn, trong ánh mắt ấy vẫn còn thứ gì đó được gọi là yêu chiều. Anh là mừng hơn thay vì giận dữ, có lẽ khi hay tin Vân Nhược Lan bình an, vô sự. Mấy hôm trước lời nói và hành động không được hay cho lắm, xem như lần này làm thú vui trả lại cho người vậy.
“ Như vậy có ổn không? Mình thấy anh ấy không vui lắm, liệu anh...
Thiên Mẫn ngang nhiên kí đầu Nhược Lan, mắng yêu: “ Thôi đi bà cô! Cậu quên người đứng trước mặt cậu là ai sao? Là Ngô Thiên Mẫn đó, mình sẽ dùng mọi cách để anh Thiên Hoàng cưới cậu, yên tâm đi nha!”
“ Cưới được thì sao? Không tình yêu, liệu có sống bên cạnh nhau trăm năm đâu chứ, muốn được yêu cũng khó trăm bề. ” Nhược Lan thở dài, lắc đầu tuyệt vọng.
Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến càng thêm muộn phiền.
Khi trái tim dành trọn cho ai đó, chỉ mong có được sự đáp trả từ họ. Thật đáng tiếc làm sao, cuộc đời Vân Nhược Lan không tốt số như thế, xinh đẹp, tài giỏi thì đã sao? Người mình yêu chớ ngó nhìn!
‘Không yêu thì cưới về sẽ yêu, cậu còn lo ngại thế nào cũng mất chàng! Ngày xưa ba mẹ mình đâu yêu nhau, sau này cưới về sinh hẳn ba
mụn con.
"
“ Thời đại bây giờ không giống như xưa. ”
“ Hừ! Cậu cứ như vậy, tớ liền làm mai anh Thiên Hoàng cho người khác.”
“ Thôi, thôi...Tôi theo ý cậu là được, phải không? ” Nhược Lan bối rối, trái ngược với cô bạn Thiên Mẫn đang vui vẻ, phấn khích trong lòng.
Có chị dâu đã tốt, nhưng nếu là cô bạn thân thiết bấy lâu lại càng tốt hơn, phải không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]