Hai ngày trôi qua một cách chậm rãi, vậy là đã hai ngày cô gái này không đặt chân ra ngoài. Ngày này qua ngày kia, vẫn ở đây như người mắc bệnh, buồn chán và hết sức tẻ nhạt làm sao.
Tít tít tít.
Tuyết Ninh đang chìm vào giấc ngủ trưa một cách say mê thì nghe tiếng chuông điện thoại không ngừng kêu. Còn định ngắt máy tiếp tục chương trình dang dở, nhưng rồi sau khi hiện lên dòng chữ “ Đồ đáng ghét xấu xa ” liền bắt máy ngay.
_Alo, chuyện gì thế?
_Cô thay đồ đi, năm phút nữa tôi sẽ dẫn cô đi ăn!
_Thật sao?
_Cô nghĩ tôi dư thời gian để đùa với cô à?
Vẻ mặt ủ rũ, u sầu của mấy ngày trước bỗng trở thành vui vẻ hơn bao giờ hết. Không nghĩ nhiều, Tuyết Ninh vội mở hành lý của mình và lay hoay chọn lựa món đồ phù hợp cho thật cân xứng với anh ta. Nhưng khổ, những thứ cô nàng đem theo toàn là quần jean với mấy cái áo sơ mi, không đồ nào ra hồn.
“ Không có nỗi một chiếc váy nào sao ta, anh ta lúc nào cũng mặc vest, mình đi bên cạnh ít nhất nên diện đồ sặc sỡ vào thì may ra người ta còn nghĩ là một cặp. ”
Cốc cốc.
“ Xong chưa đấy? ”
Xì! Cái tên này đúng là hết thuốc chữa mà! Chỉ năm phút, còn không thêm không bớt dù chỉ một giây, anh nghĩ cô đây tài đến mức đó sao?
“ Anh đợi tôi một chút, sắp xong rồi! ”
Lời nói thường đi đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nua-goi-ten-tinh-yeu/3586057/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.