Đó là một nam tử trẻ tuổi, tay cầm sáo bạch ngọc nhỏ, người vận bạch y, áo choàng màu đen, thắt lưng thắt một thanh ngọc đái, bên hông dắt một ngọc bội hoa văn rồng vàng, dây tua màu đỏ tươi rủ xuống thật dài, trên ống tay áo trắng thêu hoa văn màu mực tinh xảo, dưới góc áo choàng đen thêu hoa văn mây trắng dập dềnh trong gió như sóng lượn.
Lại nhìn lên khuôn mặt, mặt như mỹ ngọc, mắt phượng mày dài, thần vận khí độ vừa có nét thanh nhã của Minh Nhị vừa có vẻ tôn quý của Vân Vô Nhai, giữa đuôi mày khóe mắt còn có một phần tiêu sái phóng khoáng mà hai người đều không có.
Thật là một nhân vật vừa mỹ mạo vừa phóng khoáng.
Trong lòng ai nấy đều thầm khen. Ngay cả Liệt Sí Phong cũng mở mắt nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ có điều, người kia là ai?
Ai nấy đều nghi hoặc.
Trước ánh mắt soi mói của mọi người, sáo ngọc nam tử vẫn tỏ ra ung dung bình thản, quét mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng trên ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’.
“May quá, may mà không đến trễ. Có điều nếu vì bị lạc trong biển rộng mà đến muộn thì cũng có thể tha thứ, không thể trách ta được đúng không.” Chỉ thấy hắn lẩm bẩm nói gì đó, vừa nói vừa đi tới, đám người tự động tách ra hai bên nhường đường cho hắn.
“Không biết các hạ là vị nào? Tới đây vì cớ gì?” Vân Vô Nhai ôm quyền hỏi.
Sáo ngọc nam tử đứng dưới bậc thềm, nhẹ cười, nói: “Đương nhiên ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nhan-bich-nguyet/1214943/quyen-2-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.