… “cho nên hễ thấy gì đều cho vào miệng, lá cây, cọng cỏ, côn trùng, nửa miếng bánh dính đầy bụi đất bị ném trên đường, khúc xương đã bị chó gặm qua, cám gà mổ còn sót lại, trái cây thối rữa rụng trên đất, chuột chết đã bốc mùi”…
“Không.” Lan Thất lắc đầu, bên môi lộ ra một ý cười lạnh lẽo, “Không đến kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhan Tử Tích nhảy xuống vách núi. Một khắc kia, Lan Đạm Ninh cũng ngây dại, không biết đứng bên vách núi bao lâu, mãi đến khi A Mị tìm được hắn. Thế nhưng vậy thì thế nào, mặc dù giai nhân bên cạnh như trước, nhưng dưới vách núi kia là hai sinh mạng, là thê tử kết tóc se duyên cùng hắn trưởng thành, quen biết chung sống hơn hai mươi năm, trong bụng còn có hài tử vẫn chưa ra đời. Đối với phần lương tâm còn tồn của hắn mà nói, trong lòng đau khổ và hối hận thế nào có thể tưởng tượng được. Trở lại trang viên, nhìn thấy hai đứa con trai, nhìn thấy cặp mắt xanh biếc quỷ dị của đứa bé kia, sự bất an và nghi hoặc vẫn luôn tồn tại trong lòng hắn rốt cục bật thốt ra ‘Đây đều là tội nghiệt của ta, đôi mắt xanh này chính là cảnh cáo, đáng trách ta vẫn không tự hiểu, cuối cùng dẫn đến sai lầm đại hận hôm nay!’ Thời khắc đó, sắc mặt A Mị lập tức tái nhợt, nhìn hắn chằm chằm. Mà lúc này Lan Đạm Ninh đã chẳng còn tâm trí để quan tâm gì nữa, tự nhốt mình trong phòng mấy ngày không ra.”
Nghe đến đây, Ninh Lãng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nhan-bich-nguyet/1214937/quyen-2-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.