Chương trước
Chương sau
… “Lúc này tịch dương xuống núi, ráng chiều đỏ ửng vắt ngang chân trời nhuộm màu biển ngọc núi xanh diễm sắc, tráng lệ vô cùng, tầng tầng cung điện mái ngói chót vót”…
Ra khỏi núi hoang, hai người cẩn thận che giấu hành tung, trái lại trải qua hai ba ngày an bình, cứ thế một đường thẳng tiến. Hai người cũng phát hiện, Đông Hải đảo này quả đúng là một tiểu quốc trên biển cách biệt với Hoàng triều.
Trên có vương, giữa có quan, dưới có dân.
Thành trấn nông thôn ngay ngắn trật tự, quan phủ luật pháp đầy đủ, tướng sĩ binh lính, thương nhân nông dân công nhân ai nấy đều có phần việc của mình. Hơn nữa sinh hoạt tập tục trên đảo cũng không khác biệt với Hoàng triều đế quốc là bao, ở phương diện ăn, mặc, ở, đi lại cũng gần giống nhau.
Thống trị tiểu quốc trên biển này được tôn là “Bắc vương”, danh xưng “Thiếu chủ” không phải chỉ con của Bắc vương mà là quan giai có địa vị cao nhất dưới vương, chức vị này do mấy đời Vân gia đảm nhận truyền nối, thiếu chủ hiện giờ chính là Vân Vô Nhai. Theo như lời trong miệng bách tính, Bắc vương và thiếu chủ hiện giờ đều là người anh minh tài giỏi, vô cùng được kính yêu.
“Trước ta ngươi, coi như chưa từng có người Hoàng triều nào đặt chân lên Đông Hải đảo, nhưng có thể khẳng định, Đông Hải đảo thường xuyên có người đến Hoàng triều.” Trước cửa Nam thành, Lan Thất ngửa đầu nhìn cửa thành thật cao, nói.
“Đúng thế.” Minh Nhị gật đầu đồng ý. Đông Hải đảo cách xa Hoàng triều, nếu không thường xuyên lui tới, làm sao con người, tập tục, lời nói lại giống nhau như vậy. “Đi nào, chúng ta đi xem một lần thật kỹ Đông Hải đảo thần bí khó lường này.”
Hai người lại đi vào Nam thành, tuy đã tận lực che dấu hành tung nhưng nửa ngày sau vẫn bị phát hiện. Hạ độc, ám toán, tập kích lại nối liền không dứt; hai người chỉ có thể không ngừng tránh né, đánh trả, chạy trốn.
Vì thế một Đông Hải đảo vốn yên bình tựa hồ trong một đêm đã trở nên náo nhiệt. Mọi người thường xuyên trông thấy một nam một nữ hoặc hai gã nam tử lẩn trốn trên phố lớn ngõ nhỏ hay đường hẻm nông thôn; mà phía sau họ, ban đêm sẽ có một vài hắc y nhân theo sát, ban ngày sẽ có rất nhiều quan binh đuổi theo. Vì thế lão bách tính Đông Hải đảo rất nhanh liền biết đây là đang truy bắt người xấu, cho nên nhỡ họ có trông thấy hai người này nếu không phải hỗ trợ truy bắt thì cũng lớn tiếng kêu gọi quan binh. Nhất thời, hai người Minh, Lan như chuột chạy qua đường bị người người bao vây bốn phía, so với lúc ở Hoàng triều võ lâm đúng là một trời một vực. Thật là đáng thương đáng tiếc!
Này trò ngươi trốn – ta truy, ngươi núp – ta đuổi cứ thế oanh oanh liệt liệt diễn ra trên Đông Hải đảo. Minh Nhị, Lan Thất từ đỉnh núi này phi qua đỉnh núi kia, từ thôn này trốn qua thôn nọ, từ thành này chạy qua thành kia, cứ như thế vòng vo đi lại, ngắn ngủn trong vòng mười ngày đã chạy hơn phân nửa Đông Hải đảo bốn thành hai mươi sáu trấn. Đương nhiên bọn họ vẫn không thể thoát khỏi theo dõi, mà đồng thời, người Đông Hải đảo cũng vẫn không thể bắt được bọn họ.
Cuối cùng hầu như toàn bộ mọi người trên Đông Hải đảo đều biết có một hồi sự như vầy: Có hai kẻ tội ác tày trời, thiếu chủ nhất định phải bắt được, cho nên quan dân toàn đảo hãy đoàn kết toàn lực tóm bắt cho được ác nhân!
Vào khách điếm, cơm ăn có độc, nước uống có độc, nửa đêm đang ngủ có đao kiếm ghé thăm; đi trên đường, ám khí không báo trước xối xả tập kích, vừa tìm được một chỗ ẩn thân, một lúc sau sẽ có người dẫn một đám quan binh đuổi đến…
Mấy ngày này, Lan Thất hận không thể ăn thịt Vân Vô Nhai uống máu Vân Vô Nhai, mỗi ngày khi nghiến răng nghiến lợi đều là: Vân Vô Nhai, nếu về sau ngươi dám đặt chân vào Hoàng triều võ lâm, bản thiếu không chỉnh cho ngươi kêu cha gọi mẹ hận đã sinh ra làm người thì không gọi là Lan Tàn Âm!
Minh Nhị công tử đương nhiên văn nhã hơn, đối với những kẻ truy sát mình này vẫn mỉm cười như cũ, dáng vẻ thong dong tao nhã, nếu ngươi muốn rưả mặt nhưng bày trước mặt là một chậu nước bẩn, dù ngươi có căm tức oán hận thế nào cũng không sạch mặt được, càng không chửi mắng nguyền rủa, nhiều nhất là khi mệt mỏi đói bụng đến không đi nổi, trong bụng ân cần thăm hỏi tổ tiên Vân gia vài tiếng.
Chẳng qua, khi Minh Nhị, Lan Thất bị đám người kia bức đến cùng đồ mạt lộ, bọn họ lại nghĩ ra biện pháp mới.
Tỷ như ăn cơm.
Ta đường hoàng dùng tiền mua các ngươi cho ta thức ăn có độc đúng không, được thôi, người Đông Hải đảo các ngươi cũng phải ăn cơm chứ nhỉ! Cho nên…
Ngày nào đó, trong một nhà nào đó đang dùng cơm thì đột nhiên xuất hiện vị khách không mời mà đến.
Cả nhà người vốn đang ngồi quanh bàn ăn uống vui vẻ thì, đột nhiên toàn thân không thể động đậy, sau đó liền thấy một nữ tử xinh đẹp đến kinh tâm động phách, tà mị đến hồn xiêu phách lạc cứ như vậy ngang nhiên bay từ cửa sổ vào, sau đó đường hoàng ngồi xuống, trắng trợn ăn uống ngon lành ngay trước mặt bọn họ, sau khi quét sạch cơm canh nóng hổi, lau lau miệng, quay sang nhìn bọn họ cười sáng lạn, rồi lại theo cửa sổ bay đi, lưu lại một nhà già trẻ trợn mắt há mồm như trong mộng.
Ăn quịt mà ăn một cách công khai đường hoàng như thế đương nhiên chính là “Bích Yêu” Lan Tàn Âm.
Đương khi đó cũng tại một nhà nào đó, giữa giờ cơm, cũng y như vậy đột nhiên một nhà người toàn thân không thể động đậy, sau đó liền thấy một công tử trẻ tuổi tuấn mỹ hiếm thấy tao nhã xuất trần từ cửa phiêu nhiên đi vào, trên mặt lộ nét cười thanh đạm ôn nhã làm người ta vừa gặp liền thấy thân thiết vui vẻ. Công tử kia trước thản nhiên thi lễ, nói: “Tại hạ ngẫu nhiên lạc đến Đông Hải, đặc biệt muốn xin quý chủ một bữa cơm, mong rằng gia chủ không phiền.” Tiếp theo liền đem từng đĩa từng đĩa thức ăn trên bàn bỏ vào trong hộp mang theo, cuối cùng lại ôm quyền thi lễ, tư nghi đẹp đẽ không hề có một tia xấu hổ cùng quẫn bách, sau đó phiêu nhiên rời đi.
Cưỡng ép chiếm đoạt giữa thanh thiên bạch nhật mà vẫn ôn văn tao nhã như vậy dĩ nhiên chính là “Trích Tiên” Minh Hoa Nghiêm.
Hơn nữa hai người không kiêng ăn, vô luận là nhà đại phú đại quý hay bần hàn khốn đốn, khi bọn họ đói bụng, cho dù rau xanh củ cải gà vịt thịt bò đều thuận tay vơ hết, hơn nữa đông chạy một đầu, tây chạy một đoạn, khiến cho người Đông Hải đảo dù muốn phòng ngừa chuẩn bị trước cũng không có cách gì.
Kể từ đó, vấn đề cơm canh được giải quyết, về phần chỗ ở, bất kể đồng hoang núi vắng hay chăn ấm nệm êm, Lan Thất đều có thể bình yên đi vào giấc ngủ, chỉ tội nghiệp Minh Nhị công tử, cũng may hắn một thân bản lĩnh, sơn động thân cây ngả lưng vài lần cũng thành thói quen. Hết thảy vẫn còn trong phạm vi chịu đựng.
Trận náo nhiệt trên đảo mỗi ngày đều có người đến Bắc Khuyết cung bẩm báo với Vân Vô Nhai.
Chạng vạng bữa này, lúc Vân Vô Nhai nghe thuộc hạ bẩm báo, Khuất Hoài Liễu và Vạn Ai đang ở bên cạnh.
Sau khi bẩm báo xong, gã thuộc hạ thối lui, Vân Vô Nhai hỏi hai người: “Ngày đó các ngươi có từng giao thủ với hai người bọn họ?”
Hai người Khuất, Vạn liếc nhau một cái, ngày đó Vân Vô Nhai giao phó cho bọn hắn đợi hai người bọn họ đến thì chỉ được “Mời”, chớ có động thủ, nhưng bọn hắn…
Vân Vô Nhai nhìn bộ dáng hai người, đứng dậy khỏi tọa ỷ (ghế ngồi),một bên nói: “Hai người các ngươi không cần giấu giếm, gặp được cao thủ như vậy các ngươi có thể nhịn được không ra tay mới là lạ.”
“Thỉnh thiếu chủ trị tội!” Hai người khom người thỉnh tội.
Vân Vô Nhai khoát khoát tay đi ra đại điện, hai người theo đuôi phía sau.
Bắc Khuyết cung tọa lạc trên đỉnh núi cao, bước ra ngoài điện, trải dài trước mắt là khung cảnh bao la bát ngát, trên có trời xanh mây trắng, dưới có quốc gia dân sinh, gần có núi non hút mắt, xa có biển xanh vô bờ. Lúc này tịch dương xuống núi, ráng chiều đỏ ửng vắt ngang chân trời nhuộm màu biển ngọc núi xanh diễm sắc, tráng lệ vô cùng, tầng tầng cung điện mái ngói chót vót, chúng sinh Đông Hải đều ở dưới chân, gió đông vi vu thổi tới, tay áo tung bay, trong nháy mắt, phảng như đứng trên trời cao nhìn xuống đất trời mênh mông.
“Sau khi giao thủ với họ các ngươi có nhìn ra chút gì không?” Vân Vô Nhai chắp tay đứng trước thành lan can chạm khắc.
Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai lại liếc mắt nhìn nhau một cái, khom người đáp: “Võ công thâm sâu không lường được.”
“Ừ.” Vân Vô Nhai thờ ơ đáp một tiếng không. Im lặng một lúc, hắn mới lại lên tiếng: “Hình dáng thế nào?”
Cái này… Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai cẩn thận hồi tưởng lại hai lão nhân mà Minh Nhị, Lan Thất dịch dung thành, suy nghĩ chốc lát, trong đầu vẫn trống rỗng chẳng thể hình dung được dáng vẻ thế nào, chỉ biết hai người kia chẳng những võ công lợi hại mà lời lẽ cũng rất sắc bén.
Vân Vô Nhai không nghe thấy hai người trả lời cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn biển rộng vô bờ, tấm lưng kia cao lớn lại cô độc.
Trong lòng Vạn Ai đối với hai người Minh, Lan không có hảo cảm, bởi vậy nói: “Thiếu chủ, hai người kia bị chúng ta đuổi cho chạy trốn tứ phía, khi đói thì trộm của bách tính, nhiễu bách tính không thể an bình, người như vậy nào có một chút tác phong võ lâm đại gia, nào có phong phạm hiệp giả, may ra Hoàng triều võ lâm còn có vị Liệt tam công tử.”
“Hử?” Vân Vô Nhai không quay đầu, chỉ thản nhiên nói một câu, “Hoài Liễu thấy thế nào?”
Khuất Hoài Liễu trầm ngâm một lát, mới nói: “Thuộc hạ cảm thấy với võ công và danh tiếng của hai người bọn họ, hiện giờ lại để rơi vào tình trạng chật vật bậc này có chút kỳ quái.”
“Ừ.” Lần này Vân Vô Nhai nhẹ nhàng gật đầu, “Nếu ta đoán không sai, bọn họ gióng trống khua chiêng tán loạn ở trên Đông Hải đảo bất quá là muốn gây sự chú ý của mọi người thôi, e là cũng đang âm thầm điều tra tung tích của những người khác, dù sao bọn họ cũng không minh bạch mà mất đi ba ngàn cao thủ.”
“Thuộc hạ cũng đoán như vậy.” Khuất Hoài Liễu nói.
“Đừng nói bọn họ tìm không được, cho dù tìm được thì thế nào, bây giờ Hoàng triều võ lâm đã nằm hết trong tay chúng ta.” Vạn Ai không cho là đúng nói.
“Thiếu chủ có tính toán gì chăng?” Khuất Hoài Liễu nhìn bóng lưng Vân Vô Nhai hỏi. Có lẽ Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm thật sự là nhân tài kiệt xuất của Hoàng triều võ lâm, thế nhưng Đông Hải bọn hắn cũng có một vị thiếu chủ xuất sắc phi phàm khiến bọn hắn tin phục đi theo.
Vân Vô Nhai trầm mặc không đáp, Vạn Ai, Khuất Hoài Liễu cũng lẳng lặng đứng sau hắn, trên hành lang dài ba người đứng sừng sững bên thành lan can, dưới chân chính là vực sâu vạn trượng.
Thật lâu sau, Vân Vô Nhai mới mở miệng nói: “Ta vốn cho rằng Hoàng triều võ lâm đã nằm hết trong bàn tay, nay xem ra, không phải như thế.”
“Hả?” Nghe hắn nói như vậy, Vạn Ai, Khuất Hoài Liễu lần lượt chấn động, nhất tề dời mắt nhìn về phía hắn.
“Cao thủ hạng nhất của Hoàng triều võ lâm hầu như đã đến hết Đông Hải, vốn tưởng rằng chỉ còn thừa lại một cái thùng rỗng hẳn là sẽ dễ như trở bàn tay.” Vân Vô Nhai phóng mắt nhìn ra xa, trong lời nói có tiếc nuối, vẻ mặt lại vô cùng bình thản, “Nhưng trước Thủ Lệnh Cung bỗng nhiên nhảy ra một Tùy Khinh Hàn; Thiển Bích phái mất chưởng môn đệ tử vẫn còn có chưởng môn, chưởng lệnh; thực lực của Phong Vụ phái như tòa vụ sơn, quanh năm sương mù dày đặc vờn quanh không người nào có thể thấy rõ; Hoa gia, Vũ Văn gia, Thu gia, Đào Lạc môn mặc dù mất đi chủ gia lại khiến chúng ta thiệt hơn trăm danh hảo thủ; Ninh gia thì trống không, Tùy Giáo hành sự biến ảo khó tìm tung tích; mà khiến người ta khó hiểu nhất chính là Minh gia và Lan gia, mặc dù chúng ta một kích thành công, nhưng lại giống như đánh vào một đống chăn bông đậu hủ, vừa phí sức lực lại còn thay người khác thu dọn đồ bỏ.”
Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai nghe vậy cũng không khỏi trầm mặc, sau một lúc lâu, Vạn Ai nhịn không được nói: “Thiếu chủ, ba ngàn người kia cơ hồ đều là chưởng môn, gia chủ tinh anh của Hoàng triều võ lâm, có bọn họ, Hoàng triều võ lâm thần phục chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Vân Vô Nhai nghe vậy quay đầu nhìn Vạn Ai, sau đó khẽ cười, cười đến mức Vạn Ai không khỏi chột dạ.
“Cao thủ chân chính há có thể dễ dàng khuất phục như vậy.” Khuất Hoài Liễu nói. Nhớ tới tình huống ở Nam phong, không khỏi nhíu mày.
“Vạn Ai nên học Hoài Liễu ổn trọng, ngươi nóng nảy hấp tấp, phỏng chừng cũng là ngươi xuất thủ trước, mới có thể bị thương cánh tay.” Vân Vô Nhai lại nhìn về phía xa.
Phía sau mặt Vạn Ai nhất thời đỏ bừng, vừa thẹn lại quẫn, trong lòng vô cùng ảo não đồng thời đối với thiếu chủ lại càng tin phục. Ngày đó cùng Minh Hoa Nghiêm giao thủ, lúc ấy chưa từng phát giác, sau khi trở về mới phát hiện cánh tay phải cầm kiếm bị thương gân mạch, cứ thế trong vòng nửa tháng không thể nhúc nhích, vô cùng buồn bực oán hận!
Khuất Hoài Liễu liếc mắt nhìn đồng bạn một cái, lắc đầu, sau đó hỏi: “Thiếu chủ, vậy Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm kia tính thế nào? Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy?” Tạm dừng một chút rồi nói tiếp, “Thời gian càng lâu chúng ta càng bất lợi.”
“Có thể bắt sống thì bắt sống, có thể đả thương thì cứ đả thương, có thể giết được thì cứ dồn vào tử địa.” Vân Vô Nhai vân đạm phong thanh đáp.
“Nhưng người chúng ta đã dốc hết toàn lực vẫn không thể gây tổn thương một sợi lông của bọn họ.” Vạn Ai nhìn Vân Vô Nhai, “Thiếu chủ, xin hãy để thuộc hạ phụ trách việc này, thuộc hạ nhất định bắt sống Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm đưa đến trước mặt thiếu chủ.” Cũng đồng thời báo trận nhục lần trước.
“Không.” Vân Vô Nhai lắc đầu, thanh âm thoáng chốc trở nên lạnh lùng, “Ta đã truyền Vân U đến gặp ta.”
Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai vừa nghe không khỏi kinh hãi. Thiếu chủ muốn phái Vân U phụ trách việc này?!
Từ xa, một gã nội thị đi nhẹ bước về phía ba người, tới trước mặt Vân Vô Nhai thì khom người nói: “Bẩm thiếu chủ, vương cho mời ngài qua Hải Vi cung một chuyến.”
“Ừ.” Vân Vô Nhai gật đầu.
“Nô tài xin được cáo lui trước.” Gã nội thị lại bước nhẹ rời đi.
“Các ngươi lui xuống trước đi, Nam phong nơi đó không được để có sơ hở.” Vân Vô Nhai quay đầu phân phó hai người.
“Dạ.” Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai khom người lui ra.
Sau khi hai người Khuất, Vạn lui ra, Vân Vô Nhai vẫn đứng ngẩn người nhìn về phía trước, biển xanh nắng chiều vô cùng rực rỡ tráng lệ đập vào trong mắt, đọng ở trong lòng, nhưng lại mệt mỏi rã rời. Xoay người, bước lên theo từng bậc thềm, nơi cao nhất trên ngọn Bắc phong này chính là Đông Hải chí tôn Hải Vi cung, nơi ở của Đông Hải chi vương.
Trước Hải Vi cung nghiêm trang hùng vĩ, nội thị khom người bẩm báo: “Thiếu chủ, vương mời ngài đến thư phòng.”
“Ừ.” Vân Vô Nhai gật đầu, đi theo nội thị qua hành lang dài, xuyên qua đại điện, bên cạnh hoa viên đầy kỳ thạch dị hoa rực rỡ chính là thư phòng của Bắc vương.
“Vương, thiếu chủ đến.” Nội thị nhẹ giọng bẩm báo.
“Cho vào.” Trong phòng vang lên giọng nói dễ nghe của một người trẻ tuổi.
Nội thị đẩy cửa phòng ra, Vân Vô Nhai cất bước vào trong, cửa phòng lặng lẽ khép lại sau lưng.
“Thần Vân Vô Nhai bái kiến vương.” Vân Vô Nhai khuất thân hành lễ.
“Làm cái chi vậy.” Sau án thư, một nam tử bước nhanh ra nâng Vân Vô Nhai dậy, “Ở đây không có người ngoài, ngươi cứ phải làm thế sao.” Trong giọng nói có một tia oán trách, lại đặc biệt lộ ra thân thiết.
“Nếu Vương triệu kiến thần ở một nơi khác, thần có thể không cần dùng lễ lớn như vậy.” Vân Vô Nhai khẽ cười, ánh mắt nhìn vào một loạt bức họa treo trên vách tường thật cao phía sau án thư, “Đối với bọn họ, không thể tùy ý.”
Người nâng Vân Vô Nhai dậy tuổi tác so với hắn không chênh lệch lắm, trán rộng mắt sâu mũi cao, ngũ quan vô cùng kiên nghị nhưng lại có một cái cằm nhọn khiến cho nét mặt mang đầy khí khái nam nhi lại thêm một nét mềm mại, khác với Vân Vô Nhai cao lớn, y hơi thấp gầy, cứ thế hai người đứng một chỗ, trái lại Vân Vô Nhai rất có khí thế thượng vị (cấp trên). Nhưng trong đôi mắt người nọ lại lộ ra sinh khí tràn trề, không giống ánh mắt Vân Vô Nhai ngẫu nhiên lộ ra một tia ủ rũ chán chường.
Người này, chính là Đông Hải chi chủ — Bắc vương.
“Không có biện pháp.” Bắc vương bóp bóp vai, sau đó chỉ chỉ vào đống sổ con chồng chất như núi trên án thư, “Quá nhiều việc, chưa việc nào xong. E là bây giờ ngươi cũng sợ những thứ này, nhớ năm đó ngươi ở trong thư phòng này đánh bổn vương thổ huyết.” Vừa nói vừa xoa xoa ngực, dường như vẫn còn sợ hãi.
Nhắc tới chuyện cũ, đáy lòng Vân Vô Nhai áy náy, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ hỏi: “Vương giữa lúc bận bịu trăm việc gọi thần tới là vì chuyện gì chăng?”
“Cái này.” Bắc vương lượm mấy quyển sổ con trên án thư đưa cho Vân Vô Nhai, “Những chuyện này từ trước tới nay đều do ngươi quản, bổn vương xưa nay không hỏi tới, nhưng gần đây tướng quân bốn thành cùng các quan địa phương đều dâng tấu lên bổn vương, ngươi vì muốn bắt hai người chẳng những điều động quan binh, mà thị vệ phủ thiếu chủ còn hoành hành tán loạn ở các thành gây tổn thương nhiều người vô tội, việc này không chỉ vô công mà còn quấy nhiễu Đông Hải đảo đại loạn, bách tính không thể sống yên ổn.”
Vân Vô Nhai tùy tiện lật xem mấy quyển sổ con trong tay, nói: “Việc này chẳng thể trách bọn họ oán giận, có thể nói bản lĩnh của hai người kia quá cao cường, đến hôm nay vẫn không thể đắc thủ, thật ra thần đã đoán được.”
“Hử? Thật khó giải quyết vậy sao?” Bắc vương quay đầu nhìn hắn.
Vân Vô Nhai trầm ngâm một lát, mới nói: “Có lẽ chính là địch nhân mạnh nhất, nhưng đây là Đông Hải, không phải là ao hay hồ, tất cả rồi đều sẽ thua.”
Nghe hắn trả lời như vậy, ánh mắt Bắc vương ngưng trọng, Vân Vô Nhai là người thế nào, có năng lực gì, thế gian này không ai rõ ràng hơn y, mà có thể làm khó hắn lại khiến hắn coi là cường địch, vậy lợi hại không cần nói cũng biết. “Thật không thể tưởng hai người kia lại phiền toái như thế.”
Vân Vô Nhai thả sổ con trong tay lại án thư, nói: “Chưởng môn, cao thủ Hoàng triều võ lâm mặc dù hầu hết đã nằm trong tay chúng ta, thậm chí có thể nói Hoàng triều võ lâm đã nằm hết trong bàn tay chúng ta, nhưng chỉ cần còn hai người kia, liền tùy thời có thể xoay chuyển càn khôn.”
Bắc vương gật đầu, lời nói thản nhiên nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo, “Khó trách càn quấy Đông Hải ta đại loạn, hai người này quyết không thể lưu, cũng không cần lưu!”
“Vâng.” Vân Vô Nhai gật đầu, “Thần đã cho gọi Vân U, vương không cần lo lắng chuyện này.”
Bắc vương ngẩn ra, lập tức cười, “Nếu ngươi đã để Vân U xử lý, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả. Chuyện ngươi làm bổn vương sẽ không nhúng tay, gọi ngươi đến cũng chỉ muốn nói với ngươi tình hình bên dưới một chút, dù sao không thể để dân oán, Đông Hải có thể có hôm nay không dễ.”
“Thần hiểu.” Đôi mắt Vân Vô Nhai nhìn bức họa trên tường, ánh mắt trở nên thâm trầm, “Chúng ta sớm đã lập chí, mấy trăm năm tâm nguyện của tổ tiên tất yếu hoàn thành ở đời chúng ta, không phải một ngày là có thể thành, cho nên không thể lãng phí thời gian ở Hoàng triều võ lâm, cần phải tốc chiến tốc thắng!
Bắc vương cũng dời mắt nhìn vào bức họa trên tường, nơi đó tất cả đều là di ảnh các đời Bắc vương cùng thiếu chủ, tất cả ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm vào hai người, xa xôi thâm trầm như từ địa phủ truyền đến, một khắc cũng không chịu nhắm lại. Trong lòng tức khắc như bị ngàn cân đá đè lên, nhưng chớp mắt lại sinh ra vạn hào khí, nhắm mắt lại, lên tiếng hỏi: “Vô Nhai, chúng ta sẽ làm được?” Các đời tổ tiên đã không thể hoàn thành bởi vậy chúng ta phải hoàn thành, chúng ta sẽ tạo nên kỳ tích vĩ nghiệp này!
“Sẽ.” Thanh âm của Vân Vô Nhai khẳng định chắc nịch, “Chúng ta nhất định sẽ làm được, hơn nữa…”
Bắc vương nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt áp đảo người lóe ra tinh quang.
Vân Vô Nhai cũng dời mắt từ bức họa nhìn sang y, trong mắt hắn không có loại ánh sao sáng ngời này, chỉ có chán chường mệt mỏi lại mang theo kiên quyết tuyệt không thay đổi, “Chúng ta nhất định phải làm được, bởi vì… Thần không muốn đời sau lại phải gánh vác trách nhiệm này.”
Bắc vương chấn động, bởi vì ánh mắt như vậy, ngữ khí như vậy.
Đêm nay trăng sao soi rọi nhân gian sáng rỡ, tiết trời giống như sương giáng*, nhiệt độ không khí lạnh lẽo như sương.
*Sương giáng: là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch
Sau một lưng núi khuất gió, bên một đống lửa lớn, trong ánh lửa bập bùng, ánh mắt Minh Nhị rơi trên mặt đất nhìn hàn khí bốc lên trên một ngụm máu tươi, đó là Lan Thất vừa mới phun ra. Bên đống lửa, Lan Thất đang vận công điều tức, sắc mặt tái nhợt, ánh trăng chiếu sáng như tấm băng mỏng trong suốt dễ vỡ, dường như chỉ cần một cái chạm vào liền vỡ tan.
Sau một lúc lâu, Lan Thất thu công.
Khi cặp bích mâu kia mở ra, sắc mặt tái nhợt nháy mắt tức giận, khi cặp bích mâu kia chuyển động, cả người như được quầng sáng vây quanh không hề có nửa phần dáng vẻ người bị trọng thương, đích thị “Bích Yêu” mị hoặc chúng sinh!
Người này, tựa hồ tất cả sinh mệnh sinh khí của nàng đều nằm trong đôi bích mâu kia. Nàng yêu tà mị hoặc, nàng kiêu ngạo tùy hứng, nàng thông minh tính kế, nàng giả dối âm độc, nàng lạnh lùng tàn nhẫn… Tất cả đều ngưng tụ chất chứa trong đôi bích mâu thâm u như vực sâu đầm thẳm.
Đôi bích mâu này sẽ thành toàn nàng? Hay đôi bích mâu này sẽ phá hủy nàng?
Nếu có một ngày không còn đôi bích mâu này nữa, lúc đó nàng sẽ yên diệt, hay là…
Minh Nhị rũ mắt tiện tay ném mấy que củi vào đống lửa, thản nhiên mở miệng: “Hàn khí trong cơ thể ngươi sắp không áp chế được nữa.”
“Dù sao chuyện chúng ta cần làm coi như đã xong, bây giờ cũng nên đi bái phỏng chủ nhân một chút, tiện thể lấy luôn giải dược.” Ngữ khí Lan Thất chẳng hề để ý, tựa hồ người vừa rồi chịu hàn độc phát tác, sinh mệnh treo lơ lửng căn bản không phải nàng.
“Nếu bọn họ không có giải dược?” Minh Nhị như cười như không nhìn nàng một cái. Là “Không có” mà không phải là “Không đưa”, với tính tình của Bích Yêu, đương nhiên mấy trò cường đoạt, uy hiếp, tính kế mặc sức chọn.
“Sau khi trở về đi ‘Quân tử cốc’ một chuyến, bắt một thần y Quân gia là được.” Lan Thất trả lời vô cùng đơn giản.
“Nếu không kịp trở về trước khi độc phát?” Minh Nhị cười cười hỏi lại.
“Nếu vậy thì…” Mắt ngọc Lan Thất xoay vòng, sau đó nhìn thẳng Minh Nhị, dịu dàng mềm mại, tình thâm ý thiết, “Minh lang, đoạn thời gian này chúng ta cũng coi như đồng sinh cộng tử, tình nghĩa như thế không người thứ hai có thể sánh được, ta sao nỡ lòng bỏ lại Minh lang một mình, tới khi đó chỉ mong có thể cùng Minh lang dắt tay cùng xuống hoàng tuyền.”
Có lẽ vì gió đêm quá lạnh, Minh Nhị không kiềm được rùng mình một cái, sau đó Nhị công tử sáng suốt quyết định xem như chưa nói qua cái gì.
Chỉ là, Lan Thất nào có thể dễ dàng buông tha đề tài thú vị như vậy, lập tức thân mình dịch sang ngồi xuống bên cạnh Minh Nhị, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Minh lang là quân tử nhân tâm hiệp nghĩa, nhất định sẽ không ngại bầu bạn đồng sinh cộng tử, nếu ta mất mạng nơi này, Minh lang chắc chắn vứt bỏ hết thảy mà đi cùng, sao nỡ bỏ ta cô đơn dưới địa ngục.” Lúc này nàng đưa bàn tay trắng nõn chống má, tia sáng trong bích mâu lưu chuyển, ánh lửa phản chiếu đỏ rực càng tôn thêm dung sắc hơn tuyết, khóe môi cười khẽ, xinh đẹp rực rỡ, vô cùng động lòng người.
Đáng tiếc lại là một thân nam trang. Minh Nhị không khỏi có chút tiếc nuối nghĩ, nhưng vừa nghĩ thế lập tức cảm thấy giật mình trong lòng.
“Minh lang, chúng ta đã quyết đồng sinh cộng tử, mười tám tầng địa ngục núi đao chảo dầu phải chăng cũng có thể nắm tay cùng đi?” Lan Thất tiếp tục nhẹ nhàng thản nhiên nhả chữ, bích mâu phút chốc trầm xuống chỉ còn lại một vẻ tĩnh mịch.
Khoảnh khắc đó, Minh Nhị công tử tài trí có một không hai tâm như gương nước không cách nào phân rõ trong lời của nàng nào thật nào giả, trong giây đó, mặt nước gợn sóng lăn tăn khó có thể lại bình tĩnh như gương… cứ thế một khắc kia, hắn thế nhưng không thể nói thành lời.
“Ha ha…” Lan Thất đột nhiên nhẹ cười rộ lên, nàng cười, bích mâu lại hiện yêu khí, lại là “Bích Yêu” quỷ mị khó dò. Chỉ thấy nàng chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt như quan ngọc của Minh Nhị, mềm mại đáng yêu nói: “Nhị công tử, ngươi đáp ứng bản thiếu thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.