“Dù cho rắn bạc không ăn quả ngân châu nhưng vẫn bị mùi hương của nó dụ hoặc, sở dĩ có quả ngân châu là do nó có tác dụng thử rắn, đáng tiếc Nhị công tử cư nhiên lại chẳng rõ.” Lan Thất lắc đầu thương tiếc ngồi xuống đối diện Minh Nhị, hoàn toàn đem mọi mưu tính trong lòng để qua một bên.
Ra khỏi Lê Hoa trủng, đi thêm nửa ngày về phía đông thì đến Diệp thành, rồi lại đi tiếp sẽ tới được Anh Châu, Anh Châu là nơi giáp với biển.
Mấy người vừa vào Diệp thành, chưa cần phải hỏi thăm gì thì tin tức đã lọt vào tai, bởi nơi nơi từ trên xuống dưới, tòan bộ võ lâm đều nói về đề tài này.
Lúc đó mấy người họ đang dừng chân nghỉ tạm ở một quán nước vệ đường, nghe thấy mọi người lớn tiếng thảo luận chuyện này, lắng tai nghe ngóng, nhất thời đều kinh ngạc chấn động vô cùng, Ninh Lãng hết hồn ngay tại chỗ. Minh Nhị, Lan Thất nhíu mày nhìn đối phương, sau khi nhìn một lúc, cảm thấy lòng nặng trĩu. Trong thiên hạ này môn phái nào có thể trong vòng một đêm diệt ba ngàn võ lâm cao thủ? Mà Đông Hải kia rốt cuộc là nơi chốn đáng sợ ra sao? Ba ngàn mạng sống nói mất là mất như thế thôi ư?!
“Chúng ta trước hết tìm một khách sạn ở lại, sau đó tìm hiểu tình huống cho kỹ càng, mới bàn bạc quyết định xem nên làm thế nào cho phải.” Minh Không là người đầu tiên phục hồi bình tĩnh, dẫn đầu mọi người ra khỏi quán nước, Phượng Duệ trầm mặc đi theo sau ông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nhan-bich-nguyet/1214913/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.