"Thư Mặc...a"
Văn Tĩnh Hy ôm lấy người trên thân, cong lưng lại. "Thư Mặc, đừng để lại dấu bây giờ"
Đàm Thư Mặc ngồi dậy di chuyển xuống phía dưới, lại vùi đầu vào nơi tư mật nhất.
Văn Tĩnh Hy tay nắm ga giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà, cảm nhận nơi đó bị Đàm Thư Mặc khi dễ.
"Ưm, Thư Mặc, ưm... tớ... ưm"
Nàng cảm nhận được, Đàm Thư Mặc ở dưới đó náo loạn, cũng cảm nhận được cô ấy ôn nhu với nơi đó thế nào.
"Chặt quá, thả lỏng một chút nào"
Đàm Thư Mặc đổi tư thế, cô xoay người Văn Tĩnh Hy lại, từ phía sau ôm lấy tấm lưng gầy gò kia, nâng một chân nàng lên, tay không ngừng vuốt ve nơi đó.
"Thư Mặc"
"Hửm"
"Thư Mặc, tớ...tư thế này ngại quá"
Đàm Thư Mặc ngậm lấy tai nàng, mút nhẹ, cô biết điểm mẫn cảm nhất của nàng ở đâu, không trả lời mà nhẹ nhàng hành động.
Văn Tĩnh Hy cảm nhận được phía dưới đã bị xâm chiếm "đừng, đừng"
Đàm Thư Mặc vờ như không nghe thấy, cố tình vừa múc tai nàng, bên dưới lại ra vô mạnh mẽ.
Văn Tĩnh Hy cảm giác Đàm Thư Mặc chính là con sói bị bỏ đói, cô sẽ bị ăn sạch đến mức không còn lại thứ gì.
Mỗi lần lăn lộn cùng nhau, Đàm Thư Mặc như một người khác, cô nói cái gì cũng không chịu nghe.
"Tĩnh Hy, cậu không tập trung"
"A"
Đàm Thư Mặc nâng nàng ngồi dậy, "đổi tư thế nào"
Văn Tĩnh Hy biết không trốn được dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nay-la-to-nguyen-y-o-ben-cau/3514166/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.