Ninh Vũ hoa không thể ẩn nhẫn được nữa, liền đẩy con chuột trong tay ra, cự kỳ bực bội ngước mắt lên.
Cái người sáng sớm đã an vị trong phòng làm việc của cô có tên là Bách Tuấn này, da mặt tuyệt đối dày hơn cả tường thành!
“Sắp mười hai giờ rồi, anh vẫn chưa tính rời đi sao?” Không phải anh đã bày tỏ rõ ràng cô là không được sao? Vậy thì anh còn tới tìm cô làm gì?
Nhưng cô sẽ không nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Cô hiểu rất rõ tính tình của anh, côcàng tò mò, thì anh sẽ càng treo ngược hứng thú của cô.
Sau khi đuổi mấy lần vẫn không đuổi anh đi được, cô quyết định biện pháp tốt nhất, chính là hoàn toàn phớt lờ anh, coi như anh không tồn tại, thậm chí ẩn hình!
Cả buổi sáng, cô thật sự thực hiện thái độ này với anh.
Mặc kệ Bách Tuấn nói gì, làm cái gì, cô đều thờ ơ, làm theo ý mình.
Nhưng, nhìn anh dạo bước khắp nơi trong phòng làm việc của cô, xem chỗ này một chút, lại sờ sờ chỗ đó; một lúc lại nhấc hai chân trên ghế salon xem báo, xem tạp chí, một lúc lại dứt khoát nằm nghiêng trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần......
Nhàn nhã giống như đang ở nhà anh ấy vậy.
Lửa giận của cô không ngừng thiêu đốt sôi trào trong lồng ngực, cuối cùng nhịn không được xông phá điểm giới hạn.
“Nên ăn cơm trưa.” Bách Tuấn sức sống mười phần từ trên ghế salon nhảy dựng lên.”Thu dọn đồ đạc nhanh lên, anh đưa em đi ăn thịt kho cùng miến cua fan.”
“Ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nay-la-em-vut-bo-anh/74169/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.