Mười năm trước.
Ninh Vũ Hoa mười bốn tuổi, giống như thường ngày, mang theo bài tập số học cô không biết làm, đi vào nhà lớn nhà họ Bách nhờ Bách Tuấn giúp, nhưng mà cô lại không có lộ ra nụ cười tươi có lúm đồng tiền từ trước đến nay đối với món điểm tâm ngọt cùng trà sữa người giúp việc đưa lên.
Cô đẩy chiếc đĩa trước mặt ra, ngồi nghiêm chỉnh, mím chặt môi.
“Sao thế? Đây không phải là bánh pút-đing caramel mà em thích ăn nhất sao?” Cầm thìa lên, Bách Tuấn xúc một miếng bánh pút đing đưa vào trong miệng, híp mắt nghi hoặc.”Không có vấn đề gì, mùi vị vẫn ngon như vậy.”
“Anh Bách Tuấn, anh nói...... Có phải dáng vóc em rất mập, rất xấu không?” Trên khuôn mặt bụ bẫm của cô, đầy vẻ buồn bã cùng bi thương mà Bách Tuấn không hề quen thuộc.
“Ai nói em xấu xí?” Nụ cười của Bách Tuấn khẽ dừng lại.
“Họ là...... mấy bạn học nữa trong lớp em, còn có những học tỷ trong xã đoàn nữa...... Tiểu Huệ nói với em, tất cả mọi người đều cười sau lưng em là đồ heo mập chỉ biết ăn......” Nói xong, đầu cô cúi thấp xuống.”Sau này em cũng không dám tham ăn nữa, món điểm tâm ngọt, đồ ăn vặt, bữa đêm...... Tất cả đều muốn bỏ hết!”
Trên gương mặt sáng ngời của chàng thanh niên Bách Tuấn, hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy.”Em gái mập, từ nhỏ anh đã gọi em như vậy...em cảm thấy là anh đang cười nhạo em sao?” Anh ngồi xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào khuôn mặt tròn như quả trứng của cô.
Ninh Vũ Hoa khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nay-la-em-vut-bo-anh/74167/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.