“Tôi thầm mến anh? Đừng có nói đùa! Tôi xin trịnh trọng nói một lần nữa cho anh biết, tôi tuyệt đối không...... Á!” Ninh Vũ Hoa kêu nhỏ một tiếng, mặt mũi bỗng trắng bệch.
Máy bay bỗng nhiên rung lắc lợi hại, nhịp tim của Ninh Vũ Hoa cũng tăng nhanh không ngừng theo.
Lúc này, truyền đến giọng nói của nữ tiếp viên hàng không, giải thích máy bay chỉ là gặp phải dòng khí lưu mạnh mẽ; cô ấy yêu cầu mọi người không nên kinh hoảng, ngồi yên tại vị trí, cũng thắt chặt dây an toàn.
Mặc dù là cách nhau một lối đi, Bách Tuấn cũng có thể phát hiện thân thể Ninh Vũ Hoa khẽ phát run, cảm xúc cực kỳ lo lắng.
“Đừng sợ, chỉ là loạn lưu, bay qua là tốt thôi.” Mặc dù cô có phê bình kín đáo đối với anh hơi nhiều, nhưng anh là một người đàn ông, vào những lúc như thế này, nhất định phải mở lời an ủi phụ nữ.
“Tôi...... Tôi không sợ......” Sự rung lắc mạnh làm cho cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong hốc mắt cũng bắt đầu chứa đựng nước mắt.
“Rõ ràng rất sợ, cũng không cần cậy mạnh.” Anh nhíu chặt lông mày, nhìn sắc mặt gần như trong suốt của cô, trong đầu đột nhiên thoáng qua một vài hình ảnh quen thuộc.
“Tôi...... Tôi đâu có......” Ninh Vũ Hoa dùng sức siết chặt hai tay của mình, nhưng vẫn không thể át chế nỗi sợ hãi đang lao ra một cách điên cuồng trong cơ thể cô.
Chuyện gì xảy ra? Không phải cô đã khắc phục được chứng sợ hãi đi máy bay rồi sao? Sao lúc này lại sợ đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-nay-la-em-vut-bo-anh/74162/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.