Phượng Họa Lan ngủ chán mở mắt. Cái quái gì thế này, đập vào mắt nàng là khuôn mặt phóng đại của một tiểu nam hài trắng nõn hồng hào đáng yêu, mắt đen tròn to long lanh, lông mi dày cong vút, tóc đen bới cao đội mão đính ngọc lưu ly đỏ. Bộ dạng này là đang bế nàng a, từ khi nào mà hài tử lại có thể bế nữ tử 24 tuổi được???
“A, tỷ tỷ mở mắt kìa. Đôi mắt tím đẹp quá!!! “Phượng Lăng Phong mỉm cười, đưa ngón tay chọc chọc vào má nàng.
Nha nha con mẹ nó phi phi, cô nãi nhà ngươi chọc, chọc cái con khỉ! Phượng Họa Lan giơ tay bô bô phản đối, lúc này mới phát hiện ra rằng, tay nàng thế nào lại nhỏ như trẻ sơ sinh thế a, không phải là xuyên qua rồi đấy chứ?
“Tỷ phản đối a, không ngoan chút nào. “Phượng Lăng Phong cười gian xảo
Phượng Họa Lan tức run người, hai tay nhỏ bé chụp lấy ngón tay đang tác oai tác quái trên mặt nàng, chuẩn xác ngậm trong miệng điên cuồng cắn.
“Ngô!!! “Phượng Lăng Phong bị hành động của nàng dọa cho giật mình, cảm giác ấm nóng ươn ướt nơi ngón trỏ làm hắn ngây người, giống như có luồn điện chạy qua.
Phượng Lăng Phong rất nhanh khôi phục mỉm cười chậm rãi rút tay ra. Vẫn là vạn lần không ngờ đến, tỷ tỷ đột nhiên khóc, khóc rất rất rất lớn a.
Hắn biến sắc, biểu tình trên khuôn mặt cứng đơ, bộ dáng vụng về vỗ mông nàng dỗ dành:“ A tỷ tỷ a đừng khóc, ngoan, để đệ bế tỷ đi gặp cô cô, cô gia nha.”
Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lan-vi-phu-tinh-nguyen-lam-am-giuong/88091/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.