Nguyệt Dạ Long võ công cao cường, hai mắt trong bóng tối không thua kém loài sói hoang dã, giác quan cũng mẫn cảm không kém. Đáng chết, nàng thân thể mềm mại trắng nõn, hai khối tròn tròn no đủ cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cái yếm nhỏ đến đáng thương, quần thụng tơ lụa ôm sát lộ ra cặp mông to vừa tay, còn đang cọ sát nơi bụng dưới hắn, cặp chân thon dài kẹp chặt hông hắn, tuy trong đêm tối chỉ có hai sắc thái trắng đen, nhưng cũng đủ dụ hoặc làm hắn liên tục hít khí, nơi kia bắt đầu trướng đau...
Hắn bắt buộc dời chú ý nơi khác, hơi nhìn nhìn liền hỏi: "Tầng chín cấp tám?"
"Không sai" Phượng Họa Lan chưa phát hiện nguy hiểm, phượng nhãn trong đêm tỏa ra thứ hào quang rực rỡ, quả thật muốn hút cả tâm hắn vào trong
"Lan Lan thật giỏi. Đồng cấp với vi phu rồi." Nguyệt Dạ Long thừa lúc nàng không chú ý, cúi đầu xâm chiếm đôi môi đang hé mở của nàng
Bởi vì quá bất ngờ, Phượng Họa Lan ngốc lăng ra, giúp hắn không tốn bao nhiêu sức đã cạy mở hàm nàng, luồn lưỡi vào sục sạo tìm kiếm. Sau bao nhiêu lần hôn trộm, kĩ thuật của hắn vô cùng tiến bộ, làm nàng từ ngốc lăng trực tiếp chuyển qua hãm vào, khép mắt vô thức đáp lại.
Cảm nhận được nàng đang đáp lại, đầu hắn oanh một tiếng, thô bạo đè nàng xuống, tay trượt từ lưng xuống mông căng tròn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Phượng Họa Lan khẽ rên, phượng nhãn màu tím mờ sương đáng thương nhìn hắn, chọc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lan-vi-phu-tinh-nguyen-lam-am-giuong/3151700/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.