Chu Linh Nghi nằm ườn trên huyễn tháp, để cung nhân đấm bóp tay chân, mệt đến lười nhấc mí mắt. Ai du, nàng cũng có tuổi rồi a, hết sứ thần Hỏa Phượng quốc, đến Thái tử Thanh Loan quốc, ngay cả Tân đế kia cũng đến, dày vò chết nàng! Khốn nạn, lỡ mất cả giờ ngủ trưa rồi...
"Tiệc tối tiệc tối a~ Ta không đi!"
"Nàng phải đi, nàng là hoàng hậu mà, không thể thiếu vắng." Nguyệt Doanh đỡ trán, rất bất đắc dĩ khi nương tử làm nũng
"Ta mặc kệ. Ta mệt lắm, ta buồn ngủ! Không đi là không đi!" Chu Linh Nghi cho cung nhân lui, lăn lộn trên giường la ó
Nguyệt Doanh thay thường phục nằm cạnh nương tử, tay luồn vào vạt áo nàng vuốt ve quả cầu mềm mại bên trong, giọng khiêu gợi dụ hoặc: "Nương tử à, nàng khoan ngủ, vận động đã."
"Cái rắm! Bà mệt." Chu Linh Nghi mặc kệ cái tay đại nghịch bất đạo, lầm bầm chửi vài câu rồi muốn ngủ
Đáy mắt Nguyệt Doanh ánh lên dục vọng, khàn giọng phân phó: "Thường Ân, đúng giờ đánh thức trẫm dậy. Cho cung nhân lui khỏi điện."
Thường Ân vung phất trần cúi đầu đáp, bệ hạ lại giở thú tính với hoàng hậu rồi. Ui, hoàng hậu, mạnh mẽ lên, lão nô tin người!
Thái hòa điện, giờ Mùi
Điện thái hòa náo nhiệt đông người, sứ giả các quốc gần như đã đến đông đủ.
Phượng Họa Lan đeo khăn che mạng, vừa bước từ xe ngựa xuống, đã có một toáng nữ quan niềm nở tiếp đón: "Nô tì tham kiến Trấn Quốc công chúa. Lan Lăng vương hạ lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lan-vi-phu-tinh-nguyen-lam-am-giuong/3151696/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.