Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, ấm áp dịu dàng.
Phượng Họa Lan trên giường mở mắt. Nàng vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, cực kì mệt mỏi, rất rất mệt. Nàng vươn tay, xoa xoa huyệt thái dương.
Nhưng có một bàn tay nhanh hơn nàng, thay nàng xoa xoa.
Phượng Họa Lan trợn mắt nhìn lên phía đỉnh đầu, đập vào mắt nàng là khuôn mặt trắng nõn đáng yêu như mạc thầu( bánh bao),mắt hổ phách vô tội chớp chớp, môi hồng đỏ như son, hai má phúng phính mập mập cực ngon mắt. Hai tay trắng trắng mềm mềm của hài tử không mạnh không nhẹ xoa xoa đúng huyệt thái dương, rất thoải mái. Nàng đang gối đầu lên đùi hắn, trên ngườu đắp một tầng chăn dày.
Phượng Họa Lan nhìn khuôn mặt ấy, nhất thời ngây ngốc không phản ứng.
_ Là ngươi lúc đó cứu ta?
_ Chính là vi phu. Lan Lan, có phải nàng muốn lấy thân báo đáp vi phu không? Nguyệt Dạ Long mắt cong thành hình lưỡi liềm, cực kì cao hứng hỏi lại
Phượng Họa Lan siết chặt nắm đấm, mẹ nó, tên khốn, bà đây đang mệt, nếu không sẽ sớm băm ngươi thành thịt vụn!!!
_ Ngươi bớt nói một chút đi, lảm nhảm điếc cả tai bà. Phượng Họa Lan híp mắt, hơi hưởng thụ cảm giác được hầu hạ
Nguyệt Dạ Long gật đầu thật mạnh, chuyên tâm công việc chính.
_ Ngươi là thất hoàng tử Nguyệt Thần quốc, hoàng huynh kia là Đại hoàng tử Nguyệt Thần quốc. Dung mạo của ngươi không tệ, tại sao huynh đệ các ngươi lại phải đeo mặt nạ?
Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lan-vi-phu-tinh-nguyen-lam-am-giuong/3151628/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.