Vu Lệ Châu nhìn người nam nhân oai hùng đang đến Giáng Tử cung của mụ. Mụ ra vẻ ngoan ngoãn cung kính cúi đầu hành lễ, dưới đáy mắt lại tràn ngập chán ghét và thù hận thấu xương, bộ móng tay giả bằng vàng siết chặt lấy khăn tay.
Phượng Tường xuống kiệu, mụ ta vội che dấu mọi thứ, cất giọng dịu dàng: “Bệ hạ, thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”
Phượng Tường cong môi, ánh mắt ngập tràn sủng nịnh tiến đến đỡ mụ ta ôm vào ngực, giọng nói khàn khàn: “Ái phi không cần đa lễ, trời tối rồi, đêm nay hầu hạ trẫm.”
Mụ ta yểu điệu che miệng cười khẽ, tựa vào lồng ngực hắn dẩu môi: “Bệ hạ, sao người....ngài kì quá à....”
Cung nhân nghe lệnh hoàng đế lui xuống. Phượng Tường gấp gáp bế Vu Lệ Châu lên, hướng giường lớn.
Vu Lệ Châu thành thục thoát y phục hai người, với tốc độ sấm chớp làm việc.
Phượng Tường đẩy mụ ngã trên giường, bắt mụ xoay người đưa mông vểnh cao lên, hung hăng ra sức, không hề thương hoa tiếc ngọc, cũng không có dạo đầu, cứ mạnh bạo đem phân thân tiến vào, tay dùng sức xoa bóp vặn vẹo ngực mụ, khiến mụ ta dưới thân không ngừng rên rỉ.
Mắt hắn tràn ngập tức giận, khinh bỉ nhìn mụ, hoàn toàn không nhìn ra vẻ sủng nịnh ban nãy.
Hừ, ban đầu hắn nhìn trúng mụ, là bởi vì dung mạo mụ có sáu phần tương tự Phượng Vũ An.
Trong số các cung tần mỹ nữ, mụ hiền lành hiểu chuyện, không tranh giành tình cảm của hắn mà chuyên tâm ở cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lan-vi-phu-tinh-nguyen-lam-am-giuong/3151622/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.