Phượng Họa Lan thần sắc uy nghiêm, đuôi lông mày nhếch lên biểu thị sự tức giận, khuôn mặt không có lấy một tia cảm xúc, ánh mắt nhìn Phương lão heo như nhìn vật chết, khắp người tỏa khí thế cao quý nhưng lại lạnh lẽo chết chóc như ở địa ngục.
Đây là khí thế của sát thủ, Hoàng đế nhiều lắm cũng chỉ có khí thế đế vương, còn nàng bộc lộ cả hai thứ, chả trách khiến Phương lão heo sợ hãi như thế.
'Trấn Quốc công chúa đại giá quan lâm, thần từ xa không đón tiếp, tội lỗi tội lỗi.” Phương lão heo quỳ xuống dập đầu.
Cát Tường một bên thầm khinh bỉ.
“ Tả thừa tướng gia, bổn cung không thể nhận đại lễ lớn được, bổn cung chỉ là một con nhóc chưa cai sữa, nào dám để đại nhân ngài đón tiếp từ xa!” Phượng Họa Lan nhếch khóe môi, mắc sáng quắc lướt qua hắn.
Phương lão heo run rẩy hai tay béo núc, con nhóc này, nó có thuật đọc tâm sao?
Phượng Họa Lan lắc đầu nhảy xuống ghế, rảo bước ra bên ngoài.
Phương lão heo bây giờ thở ra một hơi, lão đứng dậy tràn ngập tức giận, nhìn tên hầu tâm phúc quát:
“Ngươi mau gọi quản gia đến đây cho bổn tướng.”
Lão không phải kẻ ngu, con nhóc đó rời đi, chính là để lão tự giải quyết chuyện của mình.
Trời đã tạnh mưa, con đường lót cẩm thạch mát lạnh còn hơi ướt, nàng chậm rãi bước đi về phía đình mát nơi hoa viên nhà lão heo.
Lúc nãy mưa lớn, nàng vẫn chưa kịp đánh giá nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lan-vi-phu-tinh-nguyen-lam-am-giuong/3151618/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.