Phượng Lăng Phong vừa trở lại Dục Khánh cung của Thái tử, lập tức phát hiện một phong thư đặt trên bàn của hắn.
Hắn nhanh chóng giật lấy phong thư, mở ra. Sau khi đọc xong, hắn vội vã phân phó: “Người đâu, chuẩn bị ngựa, bổn cung muốn đến bãi tập.”
“Tuân lệnh thái tử điện hạ.”
Bãi tập đua ngựa là một thảo nguyên rộng lớn, ngựa được nuôi theo khu có rào chắn. Thật ra Phượng Lăng Phong không muốn đến bãi tập, mà là trên đường đi có một ngõ hẻm nhỏ gần đó, là chỗ hôm qua Tử Đồng dẫn hắn đến, cũng hẹn nơi giao thuốc giải ở tại đây.
Phượng Lăng Phong đến trước giờ hẹn gần một khắc. Đúng giờ hẹn không sai một li, Tử Đồng mang mạng che ngụy trang xuất hiện.
Tử Đồng tháo mạng che, nón, áo choàng.... ra. Y phục đã được thay mới, một thân hồng y phóng khoáng xinh đẹp, dặm ít phấn son cũng đủ làm dung mạo tuyệt sắc, quả không hề hữu danh Đệ nhị mĩ nhân.
“Thái tử điện hạ thật khiến ta không thất vọng, ngài đợi có lâu không?”
“ Bổn cung không có nhiều thời gian, mau đưa giải dược, chuyện ngươi muốn bổn cung đã hoàn thành rồi.” Phượng Lăng Phong một khắc cũng không muốn chậm trễ, hắn không muốn tỷ tỷ chịu đau đớn thêm nữa.
“Thái tử thật là nôn nóng, của ngài đây. “ Tử Đồng cười, đưa bình gốm sứ cho hắn.
Phượng Lăng Phong giật mình nhìn nàng ta, Tử Đồng khẽ nháy mắt, hắn hơi cong môi giật lấy giải dược nhét vào túi: “Cáo từ, không gặp lại. “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-lan-vi-phu-tinh-nguyen-lam-am-giuong/3151612/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.