Minh Nhật cùng Thanh Hà cố đi thật nhanh để tránh cơn mưa bất chợt. Chỉ còn một đoạn nữa thôi là về đến nhà, nhưng cả hai đã chạy không kịp. Mưa nặng hạt bắt đầu tuôn rơi xối xả, khiến hai con người bé nhỏ không chỗ trú chân, đành đội mưa chạy về nhà.
Toàn thân ướt sũng Thanh Hà vội vàng mở cửa, cơn mưa to kèm gió lạnh thổi vào làm cả hai rùng mình. Vội vàng lấy khăn trong phòng tắm, Thanh Hà đưa Minh Nhật một cái, cô một cái.
Có lạnh không, cầm lấy này.
Từ tốn đón lấy chiếc khăn trên tay Thanh Hà, anh nhanh chóng lau khô mặt. Cô tiến thẳng vào phòng ngủ, một lúc sau quay ra với bộ đồ mới và một cái áo phông rộng màu trắng, cô đưa cho anh vẻ ái ngại.
Chị chỉ có mỗi cái áo này rộng thôi, chắc em mặc vừa. Thay đi cho đỡ lạnh.
Minh Nhật cầm chiếc áo lên kéo căng nó ra quan sát.
Áo của chị ư?
Ừ, áo này chị mặc lúc tham gia hoạt động ở công ty, do hết size cho nữ nên chị lấy size nam mặc luôn. Mặc mỗi một lần còn khá mới.
Có chút thắc mắc trong lòng, Minh Nhật vô tư hỏi.
Áo của chị em mặc có hơi kì, sao chị không lấy áo của anh cho em mượn.
Bị bất ngờ trước câu hỏi của Minh Nhật, Thanh Hà đứng hình mất vài giây, cô vội tìm lý do biện minh.
Áo này chị không mặc nên cho em luôn. Lấy áo của anh, em phải đem trả mất công lắm.
Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-khoi-mong-manh/3491655/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.