Hồ Lý là hồ yêu có đạo hạnh nông cạn và cũng chưa nắm chắc về lòng dạ con người. Lúc này, tuy rằng gã thấy tức giận nhưng chủ yếu là do chuyện mình đi ăn trộm bị phơi bày, còn bị những người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cảm giác xấu hổ của Hồ Lý cũng không sâu. Với đạo hạnh và sự từng trải của mình, Hồ Lý đã sớm hiểu rõ trộm cắp là không tốt trong quan niệm của con người, nhưng nhận thức mạnh mẽ về sự vinh nhục trong việc trộm cắp lại chưa đủ.
Vì vậy, khi nghe Kế Duyên nói lấy lại đồ rồi rời đi, Hồ Lý như được đại xá.
“Vâng, ta thu lại liền!”
Hồ Lý vội vàng mở bao bố, liên tục hốt thảo dược trên quầy vào trong bao.
Nghe Kế Duyên nói vậy, lại thấy Hồ Lý thu dọn dược liệu thì chưởng quầy ở bên cạnh lập tức đưa tay ra bắt lấy cánh tay của Hồ Lý.
“Sao nào? Bị bắt tại trận còn muốn đi à? Nói mau, dược liệu ở đâu ra?”
“Ngươi buông ra! Buông ra!”
Hồ Lý giãy giãy tay, nhưng chưởng quầy kia cầm tay rất chặt. Hồ Lý lập tức lộ vẻ hung dữ, nhe răng về phía chưởng quầy.
“Gừ…”
Trong chớp mắt này, vẻ mặt hung hăng kia đã dọa cho chưởng quầy nhảy dựng. Y chưa từng thấy người nào có vẻ mặt như vậy, nên đã vô thức buông lỏng cánh tay.
“Sao nào, tặc tử như ngươi còn muốn động thủ à?”
“Đúng vậy, ngươi còn muốn động thủ à?” “Đúng đấy, đồ cướp gà trộm chó!”
Mấy tiểu nhị trong cửa hàng cũng đi đến bên cạnh chưởng quầy, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/4122033/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.