Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung
Vùng hoang dã này là một khu vực rộng lớn không có người ở, nhưng chỉ cần Kế Duyên muốn thì đương nhiên có thể đến khu vực đông dân cư trong thời gian rất ngắn, nhưng hắn không vội vàng làm như vậy.
Mà sự mờ ảo của khung cảnh bình thường cũng không thể cản trở sự hưng phấn trong mắt Kế Duyên. Mặc dù Đại Trinh và Tổ Việt đang đứng trong cuộc chiến sinh tử quyết định vận mệnh của đất nước, nhưng đối với vạn vật tự nhiên, con người chỉ là một phần của nó. Bây giờ là đầu xuân, cái lạnh khắc nghiệt vẫn chưa hoàn toàn qua đi, nhưng những gì Kế Duyên có thể nhìn thấy là sức sống mùa xuân tràn trề đang ấp ủ trong những nhành cỏ và thân cây khô. Và đó là thời điểm một năm mới sắp bắt đầu.
Đi bộ ở nơi hoang dã một lúc, Kế Duyên thản nhiên đi tới một khu rừng nhỏ tương đối thưa thớt. Cây cối to và cao, nhưng có thể nhìn xuyên qua rừng cây từ trước ra sau, rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Dừng chân đứng lại nơi này, Kế Duyên cũng chưa vội ngồi xuống. Hắn ném lá bùa hình người từ trong tay áo ra trước mặt. Ngay sau đó, có thứ ánh sáng màu vàng xẹt qua, ở bên cạnh hắn xuất hiện một vị Kim Giáp Lực Sĩ cao lớn.
Ở gần đó, hạc giấy nhỏ nãy giờ vẫn đang bay tán loạn khắp nơi. Vừa nhìn thấy Kim Giáp Lực Sĩ, nó lập tức quay trở về, đáp xuống đỉnh đầu của lực sĩ.
"Tôn thượng!"
Kim Giáp Lực Sĩ cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-kha-ki-duyen/4122018/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.